CHƯƠNG
“Quảng An Hầu có một người con trai đúng không?” Cố Tại Ngôn trầm giọng hỏi.
“Đúng vậy, Quảng An Hầu công tử Mục Nhậm Kỳ năm nay mười tám…”
“Mục Tân Thành nếu thích đùa bỡn người ta như vậy, thì hãy ném Mục Nhậm Kỳ kia vào tiểu quan quán chiêu đãi thật tốt, không cho hắn ta hưởng thụ tốt thì đừng thả ra.”
Không đợi thuộc hạ nói xong, Cố Tại Ngôn đã trực tiếp hạ lệnh, cũng không đợi thuộc hạ đáp lại, đã trực tiếp bỏ lại ngựa bên dưới, thả người bay vọt về phía bắc thành.
Biệt viện bắc thành.
Sau khi Lưu Ly từ trong miệng Hứa bà biết được vị trí của Bình Bình, nghĩ đến chủ nhân của nơi này rõ ràng là một kẻ biến thái, bất an trong lòng Lưu Ly lại dâng lên.
Cuối cùng, Lưu Ly vẫn không thể nào ngồi yên được.
Dù là thời gian trôi qua từng phút từng giây, bất an trong lòng cô ngày một lớn, cô sợ chủ nhân nơi này sẽ đột nhiên tới biệt viện này, khiến Bình Bình rơi vào bất trắc.
Cho dù chỉ có một phần khả năng, cô cũng không dám lấy an toàn của Bình Bình ra mạo hiểm.
Một khi người kia ra tay với Bình Bình, đối với Bình Bình mà nói, sẽ là ác mộng cả đời không thể nào quên được với cậu.
Lưu Ly nhìn vào mắt Hứa bà, cuối cùng vẫn dùng thuốc khiến cho bà ta mê man, hơn nữa còn mặc quần áo của bà ta vào.
Ra khỏi phòng, Lưu Ly nhìn đêm tối đen nhánh.
Nương theo ánh sao, cô có thể mơ hồ nhìn ra đây là một cái sân rộng, liếc mắt nhìn lại, cũng không biết ở đây có bao nhiêu phòng.
Theo như lời của Hứa bà, Lưu Ly đi về mạn sườn phía Tây.
Mạn sườn phía Tây là một hành lang dài, Lưu Ly đi qua một hành lang dài, vòng qua một hồ nước, tới sau một hòn núi giả.
Từ sau núi giả nhìn ra bên ngoài, đối diện là một loạt phòng ở.
Chỉ là khi nhìn thấy ngọn đèn dầu và người canh gác ở cửa, trong lòng Lưu Ly lại hồi hộp.
Hứa bà nói, chủ nhân nơi này thi thoảng sẽ tới đây, chẳng lẽ nói, vừa khéo tối nay người đã đến rồi à?
Ý tưởng này vừa xuất hiện, Lưu Ly đã kinh ngạc ra một thân mồ hôi lạnh.
Không kịp nghĩ nhiều, Lưu Ly đang định ra khỏi hòn núi giả.
Đột nhiên, phòng đối diện truyền đến một tiếng “Choang”…
Bình Bình nghe thấy tiếng đập cửa thì nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
Mặc dù khuôn mặt nhìn bình tĩnh hơn nhiều so với những đứa trẻ khác, nhưng hoảng loạn trong ánh mắt cậu vẫn tiết lộ cảm xúc chân thật của cậu.
Mục Tân Thành vào cửa, ánh mắt đã bắt đầu quan sát khắp phòng.
Khi nhìn đến Bình Bình đang trốn trong góc tường, vẻ mặt không khỏi giật mình.
Sao thằng nhóc này lại quen mặt vậy nhỉ?
Nhưng rất nhanh Mục Tân Thành lại không hề để ý nữa, quen mặt thì làm sao chứ?
Tại cái nơi xó xỉnh này, cho dù có là con trai của tuần phủ ông ta cũng có thể chơi, ông ta có thể sợ gì chứ?