CHƯƠNG
Cô rất rõ ràng, không thể tiếp tục để gã bóp cổ Bình Bình.
Cần cổ non mịn của Bình Bình, nếu còn bóp nữa, tính mạng tạm thời sẽ không nguy hiểm nhưng cũng sẽ tạo thành tổn thương không thể nào lành được.
Cô không đánh cược nổi.
Mục Tân Thành nhìn Lưu Ly rõ ràng đang sợ hãi, lại từng bước bước lại gần mình, không hiểu sao lại cảm thấy hưng phấn.
Trong mắt ông ta, cho dù là người đẹp nào trong mắt chứa nỗi sợ đều là cảnh đẹp ý vui, đều khiến người ta phấn chấn.
Cho nên lời từ chối đến miệng Mục Tân Thành lại nuốt xuống, “Được, ngươi mau tới đây, ngươi lại đây, ta sẽ thả người.”
Lưu Ly đi về phía Mục Tân Thành, mà Cố Tại Ngôn tuy nhíu mày, nhưng lại không ngăn cản.
Tất cả chú ý của Cố Tại Ngôn đều đặt trên người Mục Tân Thành, chỉ cần Mục Tân Thành có động tác gì, hắn sẽ ra tay ngay.
Ngay khi Lưu Ly mang vẻ mặt bất an lo sợ tới gần Mục Tân Thành, chỉ còn lại mấy bước, ánh mắt Mục Tân Thành lại đột nhiên hung ác, khớp xương ngón tay bắt đầu dùng sức.
“Đừng”
Động tác của Mục Tân Thành rất chậm, bởi vì ông ta muốn nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Lưu Ly.
Nhưng điều khiến Mục Tân Thành không thể ngờ đến là, ngay lúc này, Lưu Ly lại đột nhiên lao về phía mình.
Sau đó ông ta liền cảm thấy cánh tay của mình tê rần, theo bản năng liền buông lỏng tay.
Vừa ngẩng đầu đã thấy trên cánh tay của ông ta bị cắm vào một cây kim thêu.
Mà bởi vì tay buông lỏng, đứa trẻ vừa ngã xuống đã bị Lưu Ly cướp lại ôm vào lòng
Mục Tân Thành từ trước đến nay đều không phải kẻ ngu, hành vi của Lưu Ly khiến ông nhận ra rằng chính mình có lẽ cô gái trước mặt này mê hoặc rồi. Vốn dĩ mục đích của người này chính là đứa trẻ trong tay ông ta kia.
Dưới cơn giận ngút trời, trong mắt Mục Tân Thành tràn ngập sát khí.
Nhưng lúc này một bàn tay của ông ta đã tê rần không thể động đậy, một bàn tay khác thì đã gãy, vì thế Mục Tân Thành liền hung hãn giơ chân đá về phía Lưu Ly.
Thực ra tất cả đều xảy ra rất nhanh, Lưu Ly chỉ kịp ôm lấy Bình Bình che chở trong lòng mình, căn bản là không kịp tránh.
Nhưng đau đớn lại không xuất hiện như tưởng tượng, lại ‘phanh’ một tiếng vang lớn.
Lưu Ly không bị đá đi, nhưng thân thể Mục Tân Thành lại bay ra ngoài, hung hăng nện xuống mặt đất.
Mục Tân Thành cảm thấy xương sườn của mình đã gãy, trong mắt mang theo oán độc nhìn về phía đầu sỏ gây tội Cố Tại Ngôn.
Thấy Cố Tại Ngôn từng bước đến gần mình, Mục Tân Thành cũng cảm thấy nguy hiểm đang gần kề, nhưng sợ hãi trong mắt chỉ vụt thoáng qua, chỉ còn lại ngang tàng kiêu ngạo.
“Ngươi có biết ta là ai không?” Mục Tân Thành hỏi, nhưng khi đối mặt với cặp con người lãnh lệ của của Cố Tại Ngôn, ông ta lại đột nhiên cảm thấy đôi mắt kia có hơi quen thuộc, như thể đã gặp ở đâu đó rồi.