CHƯƠNG
Được chỉ định đến một nơi xa xôi như vậy, còn tước đi thực quyền của ông ta, thì ông ta có khổ tâm gì?
So với trừng phạt chẳng khác là bao!
“Hạng Đại Nhân, ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được.” Mục Tân Thành nghiến răng, giọng điệu đe dọa.
Ông ta là em trai ruột của hoàng hậu, chẳng lẽ còn sợ một tuần phủ nhị phẩm sao?
Hạng Lưu Dương lắc đầu cười như có như không: “Có vẻ Hầu gia chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Nói xong, Hạng Lưu Dương nhìn về phía cửa.
Ánh mắt mọi người đều theo Hạng Lưu Dương nhìn ra cửa, chẳng lẽ còn có chứng cớ khác sao?
Ngay khi mọi người đang nghĩ như vậy, một vài người đã bị áp giải lên.
Trong số những người này có hai bác gái hầu hạ trong biệt uyển của Mục Tân Thành, còn có hai thân tín của ông ta, càng khiến Mục Tân Thành vừa giận vừa sợ là trong đám người này còn có con trai ông ta, con trai duy nhất của ông ta.
“Kỳ Nhi, con sao rồi? Họ tra tấn con à?”
Mục Tân Thành chạy đến bên cạnh Mục Nhậm Kỳ với vẻ mặt lo lắng.
Ông ta hiện tại đã gần bốn mươi tuổi, mà dưới gối ông ta chỉ có một đứa con trai, thậm chí còn không có nổi một đứa con gái, đương nhiên cưng chiều vô cùng.
Nhưng một con trai được ông ta cưng chiều như vậy mà hiện tại sắc mặt uể oải, ánh mắt trống rỗng, như thể bị đả kích lớn vậy, đúng thật muốn khoét tim ông ta mà.
“Hầu gia đừng hiểu làm, người của bổn quan không làm gì nó cả.” Hạng Lưu Dương bình tĩnh nói.
Thấy Mục Tân Thành không ổn, Hạng Lưu Dương mới tốt bụng giải thích: “Hầy, lệnh công tử không biết đam mê cái gì mà đứng đợi ở Tiểu Quan Quán mấy ngày, một hơi gọi tám tiểu quan, người bình thường nào chịu được.”
Ngay khi Hạng Lưu Dương vừa dứt lời, cả công đường nín thinh.
Tiểu Quan Quán? Tám tiểu quan?
Trời đất quỷ thần ơi!
Bọn họ cảm thấy mình đã nghe được gì đó kinh khủng lắm.
Sau khi Mục Tân Thành nghe thấy điều này, hốc mắt như muốn nứt ra.
Ông ta vốn ăn chơi trác táng, vừa nghe những lời của Hạng Lưu Dương, còn gì không hiểu nữa?
Con trai ông ta đã bị đối xử không như một con người.
Chẳng lẽ thật sự là quả báo?
Không! Nhất định là đám người này hại nó!
Mục Tân Thành hai mắt đỏ hoe, tức giận nhìn Hạng Lưu Dương, trong mắt không che giấu được sát ý.
Những người hại con của ông ta, đáng chết!
Đợi ông ta giết Hạng Lưu Dương, ông ta sẽ khiến tất cả những người ở đây chôn cùng.
Chỉ có cách này, mới không ai biết chuyện gì đã xảy ra với con trai ông ta.
Dưới tình trạng đánh mất lý trí, Mục Tân Thành phi người lên, không biết từ đâu lấy ra một con dao găm, đâm về phía Hạng Lưu Dương.