CHƯƠNG
Cháu bên ngoại? Thương Bình Bình?
Bọn họ vẫn còn đang ở đây đấy, cứ như vậy nói dối thái quá thế có hỏi ý kiến cô chưa?
“Đại nhân!” Tầm mắt của Lưu Ly dời khỏi người Phạm Phương Huệ, nhìn về Hạng Lưu Dương ở trên công đường: “Dân phụ có mấy vấn đề muốn hỏi đại bá nương ở đây, chẳng biết có thể không.”
Có thể? Đương nhiên có thể!
Hạng Lưu Dương thiếu chút nữa bật thốt ra, nhưng nghĩ đến hình tượng của mình, lập tức đứng đắn: “Ngươi hỏi!”
Phạm Phương Huệ nhìn Lưu Ly, trong lòng có dự cảm không tốt lắm.
Mà lúc này, Lưu Ly lại mở miệng: “Đại bá nương nói bà không liên quan đến chuyện này, vậy dám hỏi lúc trước đại bá nương có từng làm mai cho ta và Trương lão gia, để ta mang theo đứa nhỏ gả cho Trương lão gia?”
“Cái này…” Ánh mắt Phạm Phương Huệ lóe lên một cái, nhìn về phía đằng sau, lập tức gật nhẹ đầu: “Đúng thế, cô với người không mai mối tằng tịu với nhau chưa kết hôn đã mang thai, một người mang theo hai đứa con không dễ dàng, đại bá nương cũng là vì cô mới giới thiệu cô cho người ta, đại bá nương đây cũng là vì tốt cho cô.”
Phạm Phương Huệ vẻ mặt đúng lý hợp tình.
Mà bà vừa nói lời này, mọi người lại xôn xao.
“Không mai mối tằng tịu với nhau chưa kết hôn đã mang thai? Làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy sao còn mặt mũi sống?”
“Đúng thế, nếu là ta, ta đã sớm đụng đầu chết đi, nào dám đến trên công đường này chứ?”
“Bên ngoài thanh thuần, bên trong bẩn thỉu, nữ tử như vậy cũng không hiếm thấy…”
Phạm Phương Huệ, thành công làm cho tư tưởng của quần chúng vây xem lệch đi, cả một đám người đều đang chỉ trích Lưu Ly.
Hạng Lưu Dương nghe mấy lời đó, vô thức nhìn về phía Cố Tại Ngôn.
Chỉ là vừa nhìn quua, nào có thấy người vừa rồi vẫn còn thấy?
Tất cả mọi người đang nghị luận ầm ĩ, Bình Bình hai tay nắm chặt thành quả đấm, gương mặt tức giận, mà Lưu Ly lại lạnh lùng, như là những lời kia không phải nói đến cô.
Thấy Bình Bình phẫn nộ, Lưu Ly an ủi: “Bình Bình, con phải nhớ kỹ những người kia đều là những người râu ria, lời nói của bọn họ không nên để trong lòng.”
Lưu Ly cô cho đến bây giờ cũng không sợ bị người nói, trước không sợ, bây giờ không sợ, sau này cũng không sợ, nhưng mà sợ mang đến ảnh hưởng không tốt cho đứa nhỏ, cho nên đành phải mở miệng hướng dẫn.
Bình Bình ngẩng đầu, thấy trên mặt mẹ mình không có chút bi thương và né tránh nào, ngược lại bình bình thản thản, nhất thời Bình Bình ngây ngẩn cả nggười.
Mẹ, mẹ thật sự không quan tâm những người đó sao?
Những người đó rõ ràng nói khó nghe như vậy.
Lưu Ly đã nhìn ra được nghi hoặc của Bình Bình, cũng không nhiều lời.
Có một số việc cần phải mở miệng giải thích, mà có một số việc thì cần thể hiện bằng hành động.
Đợi Bình Bình thật sự cảm thấy mình không quan tâm, có thể sẽ thật sự không quan tâm nữa.