CHƯƠNG
Dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của Mục Tân Thành, Cố Tại Ngôn từ từ đưa tay lên tháo chiếc mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt với vết sẹo, nhưng khuôn mặt này vẫn có thể nhận ra.
Tóm lại, người quen biết hắn chắc chắn không thể nhận nhầm.
“Bịch…” một tiếng, Mục Tân Thành sợ đến mức quỳ xuống đất, khuôn mặt tái nhợt, môi run rẩy.
Khuôn mặt kia, cho dù đã bị hủy hoại như bây giờ, nhưng nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn vẫn là cơn ác mộng của ông ta.
Nếu như trên thế giới này có người khiến ông ta sợ hãi, vậy thì chính là người trước mặt ông ta.
Nếu như không phải do hắn, ông ta cũng sẽ không bị tước đi thực quyền, cũng sẽ không bị phái đến nơi này.
“Tham…tham kiến Nhiếp Chính Vương.” Đầu lưỡi của Mục Tân Thành hơi vặn lại, trong lòng vô cùng sự hãi.
Khóe miệng Cố Tại ngôn khẽ cong lên, một đường cong lạnh lùng: “Mục Tân Thành, mấy năm không gặp, gan lớn hơn rồi?”
Giọng nói này của Cố Tại Ngôn giống như sứ giả câu hồn đến từ âm phủ, lạnh lùng câu mất linh hồn của con người.
“Không….ta…hạ quan, hạ quan bị oan, có người giả mạo hạ quan…” Mục Tân Thành thanh minh.
Rơi vào tay ai cũng không thể rơi vào tay Cố Tại Ngôn, bởi vì, có thể không phải chết, nhưng còn thê thảm hơn cả chết.
Thật đáng sợ!
Tại sao nửa đêm canh ba còn khiến ông ta đối mặt với chuyện đáng sợ như thế này?
“Xem bổn vương là tên ngốc hả…rất thú vị?”
Một lời nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Mục Tân Thành giống như rơi vào hầm băng, không thể động đậy.
“Mục Tân Thành, ông có biết ông đáng chết nhất ở điều gì không?” Cố Tại Ngôn tìm một cái ghế đẩu, ngồi xuống, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt vô cùng câu hồn.
Mục Tân Thành nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi lộp bộp, có cảm giác xong đời rồi.
“Không, không biết….”
Vừa nói, Mục Tân Thành vừa nhìn ra cửa.
Không biết bây giờ bỏ chạy còn kịp không, ông ta rất sợ, không muốn ở lại đây.
“Con trai của bổn vương mà cũng dám động vào, chán sống rồi đúng không?” Cố Tại Ngôn u ám nói.
Hắn định để Mục Tân Thành làm một con ma biết rõ ngọn ngành.
Động vào con trai của hắn, cho dù xuống âm phủ, hắn nhất định phải mang theo cả sự sợ hãi.
Mục Tân Thành: “…Ta không có…”
Mục Tân Thành sững sờ một lúc, muốn phủ nhận.
Nhưng vừa nói xong ba chữ này, Mục Tân Thành đột nhiên sững sờ.
Trong đầu đột nhiên nhớ đến đứa bé khiến ông ta ngã.
Lúc trước cảm thấy có chút quen, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại, cả người Mục Tân Thành đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Đứa bé kia, chính là con trai của Nhiếp Chính Vương!