CHƯƠNG
“Có thể chữa không, ngày sau hai người sẽ biết.”
Nói xong, Lưu Ly không ở lại nữa, rời khỏi nhà của Quân Tiểu Quyên, đi tới nhà của Tư đại phu ở sâu trong thôn.
Trên đường gặp được thôn dân, các thôn dân đều nhiệt tình chào Lưu Ly, đây là chuyện trước kia chưa từng có.
Nhà của Tư đại phu ở phía Tây của thôn, khi Lưu Ly đi, Tư đại phu đang thu dọn dược liệu.
Nhìn thấy Lưu Ly tới, Tư đại phu chỉ liếc nhìn Lưu Ly với ánh mắt phức tạp thì rời đi, tiếp tục thu dọn dược liệu của mình.
Lưu Ly không phát giác sự khác thường của Tư đại phu, chỉ nhìn Tư đại phu đang đóng gói những dược liệu đó, không khỏi nghi hoặc: “Tư đại phu, dược liệu này của ông còn chưa phơi khô, sao không phơi thêm mấy nắng nữa?”
Thuốc đông y cái gì cũng tốt, chỉ là dễ bị mốc.
Nếu không phơi khô mà cất đi, tỷ lệ bị mốc sẽ rất lớn, xử lý không tốt dược liệu đều sẽ bị hủy
Theo lý mà nói, Tư đại phu làm đại phu cả đời không thể không biết, sao lại vội vàng thu dọn những dược liệu này vậy?
Trừ phi, Tư đại phu là muốn ra ngoài, hơn nữa còn phải đi rất lâu, cho nên mới không kịp đợi dược liệu phơi khô.
Nhưng dựa theo ký ức của cô thì thấy, Tư đại phu này từ sau khi định cư ở thôn Đại Vĩ, trừ thỉnh thoảng ra ngoài khám bệnh thì chưa từng rời đi.
Nghe nói, Tư đại phu ngoài một người cháu ra thì không có người thân khác.
“Ta sắp đi rồi, những dược liệu này đương nhiên cũng phải đi theo ta.” Tư đại phu lạnh nhạt mở miệng, động tác trong tay không dừng.
Đi sao?
“Tư đại phu không định ở lại trong thôn nữa sao?” Lưu Ly nhíu mày.
Mấy thôn quanh đây chỉ có một Tư đại phu, mọi người khám bệnh đều trông chờ vào Tư đại phu.
Dù sao, thôn y tiện, hơn nữa bốc thuốc còn rẻ, người trong thôn đều quen tìm thôn y khám bệnh.
Đương nhiên, đây cũng là do y thuật của Tư đại phu không tệ, ít nhất giỏi hơn những lang trung chân đất bình thường.
Tư đại phu nghe vậy thì cười khổ: “Trong thôn này hiện nay có cô, ta nên tới nơi khác rồi.”
Khi Lưu Ly chữa khỏi cho Trương Đại Lang, Tư đại phu còn chưa cảm thấy gì.
Nhưng Lưu Ly ngay cả Trương Nhị Cẩu cũng có thể cứu sống, Tư đại phu biết y thuật của Lưu Ly ở trên ông ta.
Người trong thôn đều nghèo, tám thôn mười dặm quanh đây nguyện ý mời đại phu khám bệnh cũng chỉ có những người này, hai đại phu hoàn toàn là thừa.
Lưu Ly nghe vậy thì hơi kinh ngạc, vậy mà không ngờ Tư đại phu chuẩn bị rời đi là vì mình.
“Tư đại phu, ta không chuẩn bị dùng việc hành y để mưu sinh.” Lưu Ly mặt mày nghiêm túc.
Kinh doanh mới là nghề nghiệp mưu sinh của cô.
Mà hành y, ở mức độ nhất định cũng là để phục vụ cho chuyện kinh doanh.
Y giả mới dễ dàng tích lũy mối quan hệ thuộc về mình nhất, có mối quan hệ mới có thể dễ làm ăn hơn.
Kiếp trước là như vậy.