CHƯƠNG
“Âu Dương công tử yên tâm, ta trước đó đã nói chỉ cần Âu Dương công tử tìm được vải dầu thì ta ưu tiên hợp tác với Âu Dương công tử, quyết không nuốt lời.” Nhìn ra tâm tư của Âu Dương Diệp, Lưu Ly cho một liều thuốc an thần.
Lưu Ly đã nói tới mức đó rồi, Âu Dương Diệp đương nhiên cũng không thể nói gì nữa.
Cộng thêm Cố Tại Ngôn lúc này vừa hay dẫn hai đứa trẻ trở về, Âu Dương Diệp cho dù muốn nói gì nữa cũng không dám.
Vốn muốn ở lại ăn bữa cơm, có điều dưới ánh mắt của Cố Tại Ngôn, Âu Dương Diệp có thèm ăn nữa cũng không dám mở miệng, trực tiếp cáo từ rời đi.
“Hắn tới làm cái gì?” Cố Tại Ngôn để Yên Yên trong tay xuống, làm như kiểu vô tình hỏi.
Lưu Ly nghe vậy, vừa dắt Bình Bình và Yên Yên đi về phía phòng bếp, vừa nói một lượt đầu đuôi câu chuyện.
Mỗi ngày Cố Tại Ngôn đều sẽ dẫn Bình Bình và Yên Yên tới sơn cốc luyện võ mấy canh giờ, hiện nay hai đứa trẻ cả người đều mồ hôi, cô phải tắm cho hai đứa trẻ.
Có điều trước khi tắm, Lưu Ly giống như bình thường, cho hai đứa trẻ uống nước pha nước linh tuyền, từ đó để đạt hiệu quả loại bỏ mệt mỏi và cường tráng cơ thể.
Quả nhiên, sau khi hai đứa trẻ uống nước thì tinh thần lập tức tốt hơn nhiều, mà Lưu Ly cũng nói xong đơn giản sự việc.
Chỉ là Lưu Ly lo cho hai đứa trẻ không có nhìn thấy Cố Tại Ngôn ở một bên vì lời của cô mà nhíu mày.
“Phương Hương Lâu nàng cố gắng đừng đối đầu chính diện.”
Một câu đột nhiên của Cố Tại Ngôn khiến Lưu Ly ngạc nhiên.
Phương Hương Lâu?
Đó không phải là quán đứng đầu của trấn Biên Lư trước kia, nhà đối đầu với Phúc Mẫu Lâu hay sao?
Phương Hương Lâu hiện nay bởi vì việc kinh doanh quật khởi của Phúc Mãn Lâu, tình hình không tốt như trước, ở trấn Biên Lư cũng là nhà đứng thứ hai.
Chỉ là một quán rượu như vậy, Cố Tại Ngôn tại sao lại như có như không nhắc nhở cô đừng đối đầu chính diện với họ như vậy?
Theo lý mà nói, cô cũng sẽ không chủ động đối đầu với Phương Hương Lâu, mà Cố Tại Ngôn cũng không phải là một người sẽ vô duyên vô cớ nói những lời này.
Trừ phi, Phương Hương Lâu không đơn giản như những gì cô nghĩ.
Nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Lưu Ly, Cố Tại Ngôn bảo hai đứa trẻ về phòng trước.
Hai đứa trẻ nhìn vẻ mặt của hai người lớn, biết hai người là có lời muốn nói nên ngoan ngoãn đi vào phòng.
Đợi hai đứa trẻ đi rồi, Cố Tại Ngôn mới mở miệng: “Phương Hương Lâu là sản nghiệp của Hoa gia hoàng thương.”
Hoàng thương?
Lưu Ly nhíu mày, cái từ này nghe khá trâu bò, có điều cô không phải là hồn nguyên tác, cho nên cũng không có khái niệm quá lớn với từ này, chỉ biết là nhà chuyên cung cấp đồ vật cho hoàng gia, nhưng bọn họ rốt cuộc trâu bò như nào, cô không có trải nghiệm mang tính thực chất.
“Giữa Hoa gia và Âu Dương Diệp có một chút dây dưa, lần này nàng giải vây cho Âu Dương Diệp, e là Hoa gia sẽ nhắm vào nàng.”
Cố Tại Ngôn phân tích cho Lưu Ly, hy vọng Lưu Ly có thể đề phòng trước.
Dù sao những người đó của Hoa gia, nếu dùng thủ đoạn, sẽ không quang minh chính đại.