CHƯƠNG
Mà bên cạnh hắn, trước nay không thiếu mưa gió, cô đã định sẵn phải học cách đối mặt với các loại vấn đề.
Làm nữ nhân của hắn, trước giờ sẽ không quá dễ dàng, đầu tiên là phải có năng lực tự bảo vệ mình, vậy nên hắn quyết định cho cô thêm một chút không gian trưởng thành, chuyện bình thường, hắn sẽ không tham gia.
Lưu Ly không biết Cố Tại Ngôn giờ phút này nghĩ gì trong lòng, nhưng nghe câu trả lời của Cố Tại Ngôn, trong lòng cô lại thầm thở phào.
“Được, tôi biết rồi.” Lưu Ly đáp lại.
Lưu Ly của lúc này chỉ quan tâm mình vui, hoàn toàn quên mất quản lý biểu cảm của mình, cho nên cô căn bản không biết khóe miệng của cô nhếch lên, mắt cong lại nói cô biết thì có loại cảm giác ngoan ngoãn khó tả.
Loại ngoan ngoãn này phối với gương mặt xinh đẹp đó, khiến cho Cố Tại Ngôn nhất thời có hơi không rời mắt được.
Một bàn tay to cũng vào lúc này ma xui quỷ khiến giơ lên, từ từ đưa về phía Lưu Ly.
Lưu Ly mở mắt nhìn đôi tay to dày đó của Cố Tại Ngôn đưa về phía mình, cô vô thức nín thở, mà ánh mắt cũng không khỏi nhìn theo chuyển động của bàn tay đó, tim đập như trống gõ, trong đầu lại nghĩ bàn tay đó của Cố Tại Ngôn sẽ đặt ở đâu.
Trên đầu? Đỉnh đầu?
Lưu Ly căng thẳng suy nghĩ.
Giờ phút này, Lưu Ly hoàn toàn chưa từng nghĩ cô sẽ tránh né bàn tay đó, càng không có phát giác cô lúc này vậy mà còn có chút mong chờ trong lòng.
Mà dáng vẻ này của Lưu Ly thu trọn trong mắt của Cố Tại Ngôn, điều này khiến trong lòng hắn có thêm vài phần lửa nóng, bàn tay vốn muốn xoa đầu của Lưu Ly, hơi dịch xuống, muốn nâng đỡ gương mặt nhỏ trắng ngần chỉ bằng bàn tay đó.
Bầu không khí, nhất thời trở nên căng thẳng.
“Lưu nương tử…”
Mắt thấy hình thành bầu không khí ám muội, tay của Cố Tại Ngôn cũng thấy sắp giữ mặt của Lưu Ly, đột nhiên bên ngoài sân bỗng truyền tới một giọng nói, phá tan sự ám muội giữa hai người.
Cố Tại Ngôn nhíu mày, đáy mắt mang theo sự không vui.
Mà Lưu Ly lại giống như chim sợ cành cong mà bắn ra, mặt bỗng đỏ bừng, có hơi xấu hổ và thẹn thùng.
Trời ạ!
Sống hai kiếp, cô chưa từng ngại ngùng như này.
Cô vừa rồi đang nghĩ cái gì vậy?
Cô vậy mà đang mong chờ bàn tay đó sờ cô!
Xem ra đều tại kiếp trước cô chỉ mải kiếm tiền mà không yêu đương tử tế, nếu không sao lại không dè dặt như vậy?
Ánh mắt của Lưu Ly ráo rác, không dám nhìn Cố Tại Ngôn.
Lúc này cô chỉ hy vọng chút tâm tư vừa rồi của mình giấu rất kỹ, không để Cố Tại Ngôn phát hiện, nếu không thì không có mặt mũi gặp người khác nữa.
“Lưu nương tử?”
Vào lúc này, giọng nói vừa rồi lần nữa vang lên.