CHƯƠNG
Có điều, Cẩm Nương cũng nghe theo kiến nghị của Lưu Ly, quần áo cùng kiểu dáng không làm quá năm bộ, cho nên cho dù thành phẩm như này cho ra nhanh, tốc độ bán cũng rất nhanh.
Dù sao, ai cũng muốn mặc quần áo mẫu mã mới không phải hay sao?
Nhìn thấy Lưu Ly tới, Cẩm Nương vừa dặn nhân viên mới tới đi sang cách vách chuyển đồ của Lưu Ly qua, vừa giao lại chuyện kinh doanh của cửa hàng cho Ngô Văn Trác, bản thân thì đi tới đón Lưu Ly.
“Ly muội sao lại đích thân tới đây, ta còn nghĩ đợi bận xong sẽ kêu nhân viên đưa đồ qua cho muội.” Cẩm Nương vẻ mặt rất nhiệt tình.
Đối với Lưu Ly, nàng ta bây giờ khâm phục và cảm kích từ tận đáy lòng.
Ai có thể ngờ, tiệm quần áo của nàng ta vốn sắp đóng cửa vậy mà có thể khởi tử hồi sinh hơn nữa còn có danh tiếng như hiện nay?
“Ta vừa hay uốn đi mua thứ khác nên thuận tiện qua đây lấy.” Lưu Ly cười nói: “ ngày sau nhà ta sẽ làm tiệc tân gia, tỷ và Ngô đại ca nếu có thời gian có thể tới ăn một bữa.”
Trong thôn có tục lệ như vậy, nhà ai về nhà mới sẽ phải mời bạn bè người thân tới ăn tiệc.
Cô và Cẩm Nương hợp tính, lại là quan hệ hợp tác, đương nhiên cũng muốn mời nàng ta.
“Á — Tiệc tân gia của nhà muội, ta và Ngô đại ca của muội nói gì cũng có thời gian, ta còn suy nghĩ muội sắp về nhà mới rồi, sao không bày tiệc tân gia, còn tưởng muội không muốn mời hai phu thê chúng ta.”
Lưu Ly biết Cẩm Nương là nói đùa, nhưng vẫn nói: “Sao có thể chứ? Không mời ai cũng sẽ không thể không mời Cẩm Nương tỷ.”
Hai người trong lúc nói chuyện thì nhân viên đã chuyển hết đồ lên xe bò.
Bởi vì hai người đều có việc của mình phải làm, cho nên không có nói nhiều nữa mà vẫy tay tạm biệt.
Chỉ là khi Lưu Ly muốn rời đi, bỗng nhiên có một nam nhân ăn vận như hạ nhân vội vàng chạy vào trong tiệm quần áo.
“Nhị tiểu thư, biểu tiểu thư, cô nãi nãi sắp sinh rồi.”
Tiếng của hạ nhân nghe vậy thì rất khẩn trương, Lưu Ly vô thức liếc nhìn về phía đó của tiệm quần áo, bèn thấy một trong hai cô nương đi ra sau tiếng gọi của hạ nhân rất quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu đó.
Chỉ là không cho Lưu Ly nghĩ nhiều, hai cô nương một lớn một bé đó đã đi theo gia đinh kia lên xe ngựa.
Mà hạ nhân đó vừa đi, Lưu Ly bèn nhớ ra tiểu cô nương đó tại sao lại quen mắt.
Tiểu cô nương vừa rồi không phải chính là người vào ngày cô tới tìm Cẩm Nương bàn chuyện hợp tác đã mua bộ quần áo đầu tiên mà cô thiết kế hay sao?
Cô còn nhớ mẹ của tiểu cô nương đó lúc đó còn mang thai đôi, bởi vì nhìn ra sắc mặt của phu nhân đó không đúng, còn có lòng tốt nhắc nhở một câu.
Chỉ là bây giờ mới qua bao lâu chứ? Sao nhanh như vậy thì sắp sinh rồi?
Nghĩ tới tình hình của sản phụ lúc đó, Lưu Ly không khỏi hơi nhíu mày, trong lòng có hơi lo lắng.
Dù sao đó là ba mạng người không phải sao?
Nhưng…
“Đang nghĩ gì vậy?”
Khi Lưu Ly thất thần, giọng của Cố Tại Ngôn vang lên bên tai của Lưu Ly.