CHƯƠNG
Chỉ là nhìn đội hình trước mắt, ớt của Âu Dương Diệp đoán chắc cũng không dùng được bao lâu, Âu Dương Diệp đoán chắc rất nhanh sẽ lại tới tìm cô.
Khi đang nghĩ như vậy, Lưu Ly bèn nghe thấy người xếp ở đằng sau kêu than.
“Ài, cá dưa chua này một ngày chỉ có phần, chúng ta cho dù có xếp, e là cũng chỉ có ngửi mùi thôi.”
“He, ngươi không xếp hàng, ngươi đi nhân lúc còn sớm, để ta đi lên trước.” Có người trực tiếp nói.
“Ha, ngươi coi ta ngốc à, ta xếp ở trước, nói không chừng còn có thể đặt trước vào mấy ngày sau, ai không biết gia vị của món cá dưa chua đó có hạn chứ? Ăn một bữa ít một bữa, có đồ ngốc mới nhường cho ngươi.”
“Không nhường thì đừng ở đây lải nhải…”
Vừa đi, Lưu Ly vừa nghe cuộc nói chuyện trong đám người, từ trong đó cũng coi như biết mức độ hot của món cá dưa chua.
Vào lúc này, lại truyền tới tiếng hô của Yên Yên.
“Mẹ, gia gia đó thật đáng sợ.”
Lưu Ly nghe vậy, thuận theo ánh mắt của Yên Yên nhìn qua, vừa hay nhìn thấy ở cửa Phương Hương Lâu, chưởng quầy của Phương Hương Lâu.
Phương Hương Lâu và Phúc Mãn Lâu lúc này thật sự hình thành sự tương phản rõ ràng, gần như dùng từ hết sức yên tĩnh để hình dung.
Mà ở cửa của Phương Hương Lâu, chưởng quầy và một tên sai vặt đang đứng ở đó nhìn tình hình kinh doanh đông đúc của Phúc Mãn Lâu.
Lúc này, vẻ mặt của chưởng quầy Phương Hương Lâu cực kỳ u ám, khiến người khác nhìn mà rét lạnh trong lòng.
Lưu Ly không có nán lại lâu ở trước cửa Phúc Mãn Lâu, dắt Yên Yên tiếp tục đi về phía trước, tâm trạng lại mang theo vài phần ngưng trọng.
Nhìn mặt của chưởng quầy Phương Hương Lâu là biết, ông ta không phải là một người dễ tiếp xúc, hơn nữa có thể là một nhân vật phản diện.
Người như vậy, nếu biết người hợp tác với Phúc Mãn Lâu là cô, nhất định sẽ ra tay với cô.
Xem ra lời Cố Tại Ngôn nói không sai, cô phải chú ý đề phòng.
Sự thay đổi của Lưu Ly, Cố Tại Ngôn đương nhiên nhìn thấy.
Ánh mắt của Cố Tại Ngôn chỉ liếc qua Phương Hương Lâu, ngoài mặt không có quá nhiều biểu cảm lộ ra.
Không lâu sau, một nhóm người đã đến cửa của Nhân Thọ Đường.
Lưu Ly một mình đi vào, nhân viên tiệm lập tức tới đón: “Khách quan khám bệnh hay bốc thuốc?”
Rõ ràng, nhân viên này không nhận ra Lưu Ly.
“Ta đến bốc thuốc.” Lưu Ly nói xong thì nói ra tên một chuỗi dược liệu.
Chỉ là sau khi nói xong, nhân viên tiệm lại không có nhúc nhích.
Bởi vì tên những loại thuốc mà Lưu Ly nói không theo quy tắc nào cả, nhân viên tiệm không dám bốc bừa.
Động tĩnh ở đây đã thu hút sự chú ý của chưởng quầy, chưởng quầy vội vàng đi tới: “Tiểu Mãn làm sao vậy? Khách hàng bảo ngươi bốc thuốc sao lại ngây ra đó?”