CHƯƠNG
Dù sao kiếp trước số thuốc cô làm ra, vừa xuất hiện thì sẽ gây chấn động cao tầng, không cần đưa ra thị trường thì đã bán hết.
Nhưng ở đây cô không thể dễ dàng lấy những loại thuốc ở kiếp trước ra bán, dù sao muốn vừa bắt đầu lấy ra thuốc như thế cũng quá phi lý rồi.
Khi Lưu Ly đang do dự, một nam nhân trung niên mặt mày đau khổ bị một nam nhân trẻ đỡ đi vào.
Nam nhân trung niên nhìn thấy Tôn lão, bèn giống như nhìn thấy cứu tinh.
“Tôn lão đại phu, cầu xin ngài hãy giúp ta, ta sắp đau chết rồi.” Nam nhân bảy thước đó, vậy mà đau tới mức bật khóc.
Lưu Ly quay đầu nhìn nam nhân trung niên đó, lại thấy tư thế đi đường của nam nhân đó quỷ dị, mặt mày đau đớn, rõ ràng là phần chân có vấn đề.
Tôn lão nhìn thấy người tới, cũng không mải nhìn Lưu Ly bốc thuốc nữa, lập tức đi tới bên cạnh bắt mạch cho người đó.
Một lát sau, Tôn lão mới nói: “Ngươi đây là bị Bạch Hổ Phong, ta kê thuốc cho ngươi, tuy không thể trị tận gốc, nhưng sẽ giảm bớt.”
Lời này của Tôn lão vừa dứt, nam nhân trung niên lại mang vẻ dở khóc dở cười.
“Ta bị dày vò tới mức sống đi chết lại, vậy mà mắc bệnh nhà giàu này.” Trong giọng điệu không khỏi chua chát.
Lưu Ly nghe thấy lời này, nghĩ một chút thì hiểu rồi.
Bạch Hổ Phong chính là bệnh gout ở hiện đại, ở thời đại này được gọi là bệnh nhà giàu, chỉ vì người mắc bệnh gout phần lớn đều là người giàu có.
Thậm chí người bình thường sẽ ngưỡng mộ người bị mắc bệnh gout, bởi vì mắc bệnh gout, ở mức độ nhất định là một loại tượng trưng của thân phận.
Nhưng chỉ có bản thân người mắc bệnh gout mới biết đau đớn trong đó, cô từng thấy người vì không nhịn được đau đớn của bệnh gout mà chọn tự tử.
Trong lịch sử, Lư Chiếu Lân một trong tứ đại nhà thơ đầu thời Đường là vì bệnh gout mà tự sát.
Ở hiện đại y học phát triển, bệnh gout cũng chỉ có thể làm thuyên giảm và khắc chế, không thể trị tận gốc.
Đương nhiên, người bình thường không thể trị tận gốc, không đại biểu cô không thể.
Cô đã tiêu tốn mấy chục ngày đêm nghiên cứu ra loại thuốc có thể trị tận gốc bệnh gout.
Nghĩ tới đây, mắt của Lưu Ly chợt sáng lên.
Vừa rồi còn nghĩ không biết làm thuốc gì, bây giờ không phải có đáp án rồi sao?
Vì vậy, Lưu Ly nhanh chóng đi qua đi lại trước quầy thuốc, không lâu sau trước mặt của cô thì đánh gói mấy túi dược liệu lớn.
Cô quyết định rồi, lần này làm thuốc đặc hiệu chữa trị bệnh gout.
Còn một loại khác, cô chuẩn bị làm thuốc trị cảm cúm bình thường.
Dù sao thời đại này gió lạnh, không có tiền chữa trị cũng có thể mất mạng, ngay cả người giàu cũng có khi phải uống loại thuốc đắng mới khỏi.
Cho nên, chế ra viên thuốc trị cảm đối phó với phong hàn hay phong nhiệt là lựa chọn đúng đắn.
Còn dược liệu dư ra kia, vốn là cô hôm nay chuẩn bị tới mua.
Cũng không phải dùng cho mục đích y học, mà là cô dùng để làm ha lô gen.
Sau khi bốc xong dược liệu mình cần, Lưu Ly trực tiếp cáo từ rời đi.