CHƯƠNG
“Phải, bọn họ quả thật không ở trong nhà mới, nhưng chàng nghĩ xem, Lưu Tiểu Cúc đó bị thương thành như vậy, nếu Lưu Ly không muốn gánh mạng người, có phải sẽ trông chừng Lưu Tiểu Cúc không?”
Nghe thấy lời này, Lưu Đại Phú dường như hồi lại, cũng không ngủ nữa, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, nhìn sang Phạm Phương Huệ.
“Nàng đang đánh chủ ý gì?”
Mà lúc này, trong phòng của nhị phòng Lưu gia, Tiêu thị lật qua lật lại không ngủ được.
Lưu Đại Quý sớm đã nằm xuống rồi, cũng sớm đã ngủ say, nhưng vì Tiêu thị lật qua lật lại khiến cho ông ta không ngủ được, ông ta tức giận hận không thể đạp một cước Tiêu thị xuống giường.
Có điều nghĩ lại, Lưu Đại Quý vẫn thôi.
Đạp người cần tốn sức, không chừng con sâu ngủ của ông ta sẽ chạy mất.
Nghĩ vậy, Lưu Đại Quý mang theo sự mất kiên nhẫn mà mở miệng: “Lên đi!”
Tiêu thị lật qua lật lại không ngủ được: “Hả?”
Lên? Đi lên đâu?
Tiêu thị khó hiểu nhìn sang Lưu Đại Quý, đương nhiên đèn đã tắt, bà ta cái gì cũng không nhìn thấy.
Thấy Tiêu thị không nhúc nhích, Lưu Đại Quý lại mất kiên nhẫn.
“Sao hả, không biết cởi quần, còn muốn ông đây hầu hạ nàng chắc?” Mẹ kiếp, còn không mau lên, con sâu ngủ của ông ta thật sự sắp chạy rồi.
Tiêu thị vừa nghe vậy thì vẻ mặt sưng lên: “Không phải, đương gia, ta không có…” Bà ta không muốn làm chuyện đó.
Chỉ là Lưu Đại Quý không có thời gian nghe Tiêu thị lôi thôi: “Bớt õng ẹo cho ông đây, không muốn lên thì yên lặng cho ông đây, đừng làm phiền ông đây ngủ.”
Tiêu thị cũng coi như hiểu nam nhân nhà mình, sau khi nghe thấy lời này thì cũng yên tĩnh lại.
Chỉ là trong đầu chỉ nghĩ tới một rương ngân lượng đã nhìn thấy ở chỗ Lưu Ly, trong lòng rất khó chịu.
“Đương gia, chàng trước tiên đừng ngủ…”
…
“Cạch” một tiếng, cửa phòng của đại phòng và nhị phòng cùng lúc được đẩy ra, Lưu Đại Quý và Lưu Đại Phú từ trong phòng đi ra thì nhìn nhau. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Hai người đều sững người, sau đó biểu hiện của hai người đều rất lạ.
Lưu Đại Phú liếc nhìn Lưu Đại Quý, bèn thở dài một tiếng di chuyển ánh mắt, mà Lưu Đại Quý có hơi lo lắng.
Chỉ là Lưu Đại Quý chột dạ sau khi nghe thấy tiếng thở dài của Lưu Đại Phú, lại tò mò nhìn sang Lưu Đại Phú.
“Đại ca, huynh sao vậy?” Lưu Đại Quý hỏi Lưu Đại Phú.
“Không có gì, nhị đệ đệ sao muộn như vậy không ngủ?” Lưu Đại Phú tò mò hỏi.
Lưu Đại Quý nghe vậy, có hơi chột dạ, lại tùy tiện bịa một cái cớ: “Ta, ta muốn tới nhà tranh.”
Nói xong, Lưu Đại Quý thật sự đi về phía căn nhà tranh.
Chỉ là khi Lưu Đại Quý đi ra, lại nhìn thấy Lưu Đại Phú vẫn ngồi trong sân, mặt mày cay đắng.