CHƯƠNG
Lưu Ly: “…” Nhà cô có kẻ trộm vào, cô sao không biết vậy?
Vô thức ánh mắt của Lưu Ly nhìn sang Cố Tại Ngôn vừa đi vào.
Thấy trên mặt Cố Tại Ngôn không có bất cứ sự khác thường nào, Lưu Ly đột nhiên hiểu rồi.
Xem ra hôm qua cô không có ở nhà, trong nhà đã có người vào.
“Vất vả cho các vị đại nhân rồi!” Lưu Ly chỉ nói như vậy.
“Không vất vả, không vất vả, giúp mọi người làm việc là chuyện chúng ta nên làm.” Quan sai vội xua tay.
Vị phu nhân trước mắt nhìn bình thường, nhưng bọn họ lại rất rõ, đây là bọn họ không đắc tội nổi.
Lưu Ly mỉm cười, sau đó đi theo Cố Tại Ngôn tới gian phòng phía sau.
Nhìn thấy ba người nằm trên đất, Lưu Ly nhìn sang Cố Tại Ngôn, lại không lên tiếng.
Cô biết Cố Tại Ngôn làm ra trò sính lễ là vì để người của nhà tổ Lưu gia cắn câu, nhưng không ngờ bọn họ lại không nhịn được như vậy, nhanh như vậy đã cắn câu rồi.
Quan sai bắt tất cả Lưu Đại Quý, Lưu Đại Phú và Phạm Phương Huệ đi, cũng không biết là ai lộ tin, khi ba người bị đưa đi thì người trong thôn làng đều chạy tới xem.
“Quan gia, oan uổng, con trai của ta sao có thể làm ra chuyện trộm cắp chứ? Trong này nhất định có hiểu lầm.” Lưu lão thái xông ra ăn vạ.
Ông trời biết, khi biết hai con trai của mình đều bị quan sai bắt, bà ra bị dọa cho mất hồn, suýt nữa quy thiên.
“Có oan uổng hay không, đợi sau khi huyện thái gia của chúng tôi thẩm vấn thì sẽ biết, bà tránh ra.” Quan sai đối mặt với Lưu lão thái, không hề khách sáo.
Lưu lão thái chỉ là người bình thường, đâu thể không sợ quan sai chứ?
Đối mặt với quan sai không khách sáo, Lưu lão thái chỉ đành tránh đường, lại không ngừng khóc lóc.
Nhìn thấy cảnh như này, những người có tâm tư đối với ngân lượng trong nhà của Lưu Ly ở trong thôn cũng lập tức biến mất.
Đợi quan sai đi khỏi, Lưu lão thái từ trên đất bò dậy, trực tiếp lao tới túm lấy Lưu Ly.
“Đồ súc sinh, là cô, là cô hại con của ta bị bắt có phải không?
Không đợi Lưu Ly tránh, Cố Tại Ngôn đã chặn ở trước mặt Lưu Ly, hơn nữa còn khóa cổ tay của Lưu lão thái lại.
“Bà dám đánh nàng ấy thử xem?” Giọng điệu của Cố Tại Ngôn mang theo sự uy hiếp, ánh mắt lạnh lẽo.
Lưu lão thái đâu thể chịu được khí thế như này, lập tức bị dọa rùng mình.
Cố Tại Ngôn ghét bỏ hất tay của Lưu lão thái ra, khí áp quanh người vẫn rất thấp.
“A, không sống nữa, tất cả đều bắt nạt bà già này, cho dù có văn thư cắt đứt, nhưng ta suy cho cùng cũng là bà của bọn họ, cái đồ bất hiếu sẽ bị trời đánh…”
Lưu lão thái ở trước mặt các thôn dân bắt đầu làm trò một khóc hai quậy ba thắt cổ.
Tuy nhiên, Cố Tại Ngôn không thèm liếc nhìn bà ta, chỉ nói một câu với thôn dân ở xung quanh: “Các vị, hôm nay thứ cho không tiếp đón.”
Nói xong, Cố Tại Ngôn kéo Lưu Ly đi vào nhà mới, hơn nữa ở trước mặt mọi người đóng cánh cửa dày nặng lại.