CHƯƠNG
Đôi mắt nhỏ của Yên Yên sáng lấp lánh, trong mắt vừa nghi hoặc lại vừa chờ mong.
Vẻ mặt Bình Bình phức tạp, nhưng phức tạp qua đi, lại mang theo vài phần buông lỏng cùng với thỏa hiệp.
Thôi đi, mẹ thích cha, cậu sẽ không chán ghét cha nữa.
Đương nhiên, nếu sau này cha dám ăn hiếp mẹ, cậu nhất định sẽ không tha thứ cho hắn.
Bình Bình so với Yên Yên thông minh hơn một chút, vừa nghĩ, liền trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mang theo vẻ trẻ con mập mạp, lấy tay che kín mắt của em gái…
“Ca ca, sao ca lại che mắt ta lại?”
Trong ngõ nhỏ yên tĩnh, bỗng nhiên liền truyền đến tiếng phản kháng đầy mất hứng của Yên Yên.
Giọng nói này, trong nháy mắt lập tức đánh thức hai người đang quên mình.
Cố Tại Ngôn cùng với Lưu Ly đồng thời lui về phía sau một bước, vẻ mặt hai người đều có chút xấu hổ, lại có chút đỏ mặt.
Nhất là Lưu Ly, trong lòng lúc này có thể nói là ảo não đến cực điểm.
Bản thân thế lại quên mất hai đứa nhỏ ở đây, ở trước mặt hai đứa nhỏ thiếu chút nữa cùng Cố Tại Ngôn…
Phần còn lại, Lưu Ly không có mặt mũi mà nghĩ đến.
Quả thực là mất mặt đến cổ đại rồi.
Nếu thật sự làm cái gì, sau này làm sao cô có thể ngẩng đầu lên trước mặt hai đứa bé?
Bình Bình nhìn vẻ xấu hổ trên mặt mẹ và cha, không nói gì nhìn thoáng qua Yên Yên, sau đó bình tĩnh buông tay mình xuống, không lên tiếng.
Mà Yên Yên lại là một bộ dáng ngây thơ không biết xấu hổ của người lớn, nhìn cha nhà mình, lại nhìn mẹ nhà mình, rất là nghi hoặc mở miệng: “Mẹ, cha, các người vừa rồi là đang làm cái gì vậy?”
Lưu Ly: “…”
Cố Tại Ngôn: “…”
Lúc này hai người càng thêm xấu hổ.
Chẳng qua, thấy Lưu Ly xấu hổ muốn chui xuống đất, Cố Tại Ngôn liền ho nhẹ một cái, sau đó nghiêm trang nhìn Yên Yên :”Mới vừa rồi muốn nói nhỏ với mẹ con.”
Yên Yên nghiêng đầu: “Cha và mẹ thì thầm cái gì, con và ca ca không thể nghe sao?”
Cố Tại Ngôn: “… Nếu là thì thầm, các con tất nhiên không thể nghe.”
Yên Yên hiểu rõ gật đầu, sau đó kéo tay Bình Bình: “Ca ca, chúng ta quay lưng đi, cha muốn nói nhỏ với mẹ, chúng ta không thể nghe.”
Bình Bình: “…”
Cố Tại Ngôn: “…”
Lưu Ly: “…” Cô càng thêm xấu hổ rồi.
“Nhanh! Mau đi mời đại phu, Tiểu Anh lại ra máu rồi.”
Ngay lúc Lưu Ly đang xấu hổ, một giọng nói đặc biệt sốt ruột mang theo tiếng khóc nức nở cùng sợ hãi từ phía sau tường viện cách đó không xa vang lên.
Tiếp theo, một cánh cửa ở sâu trong hẻm nhỏ bị người đẩy ra, một người đàn ông lảo đảo, mặt mũi trắng bệch chạy ra.