CHƯƠNG
Sau khi viết xong, Lưu Ly cũng không ở lại lâu, giao phần tiếp theo cho Tôn lão rồi đi ra ngoài.
Cô chỉ tới nơi này giúp đỡ, việc đã xong, cô không cần phải ở lại lâu.
Về phần đứa nhỏ trong bụng kia, có linh tuyền, tin tưởng cũng sẽ không có việc gì.
“Nữ thần y, hãy đợi đã!”
Ngay khi Lưu Ly muốn bước ra cửa lớn, Phan Yến Oanh chạy chậm đuổi theo.
Lưu Ly dừng bước, nhìn về phía Phan Yến Oanh, trong mắt mang theo ý hỏi.
“Nữ thần y, ta đã nhiều năm không mang thai, người có thể giúp ta xem một chút hay không?” Phan Yến Oanh vẻ mặt chờ đợi nhìn Lưu Ly.
Lưu Ly: “…” Gặp mặt một lần đã tìm cô nhờ xem bệnh, cái này cũng tùy tiện quá đi?
Nhìn ra suy nghĩ của Lưu Ly, Phan Yến Oanh có chút không biết xấu hổ, rồi lại vẻ mặt u sầu mở miệng: “Ta thành thân năm năm, đi xem bệnh bốn năm, nhưng đến nay vẫn chưa có con nối dõi.”
Nói xong Phan Yến Oanh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, xem ra vì chuyện này mà vô cùng hao tổn tinh thần.
Nghe vậy Lưu Ly hiểu rõ, đây coi như là bệnh cấp bách tìm thầy thuốc không bỏ qua một chút cơ hội nào đi?
Đối với suy nghĩ của Phan Yến Oanh, Lưu Ly không cách nào cảm động lây, nhưng cũng hiểu được.
Hơn nữa ấn tượng đầu tiên của Lưu Ly đối với Phan Yến Oanh kỳ thật cũng không tệ, cho nên cũng không từ chối: “Vươn tay ra.”
Phan Yến Oanh vẻ mặt kinh ngạc mà vui vẻ vươn tay của mình ra, Lưu Ly đặt tay lên cổ tay Phan Yến Oanh.
Ngay từ đầu sắc mặt Lưu Ly không thay đổi, nhưng rất nhanh vẻ mặt Lưu Ly liền lộ ra vài phần kì quái.
Phan Yến Oanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Ly, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên: “Cái này… Nhưng ta…” Phan Yến Oanh còn chưa nói xong hốc mắt đã đỏ lên, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng, bộ dáng kìm nén không khóc.
“Ngươi dẫn ta đến nhà ngươi xem một chút.” Nhìn bộ dáng làm bộ kiên cường của Phan Yến Oanh, trong lòng Lưu Ly khẽ thở dài, nói một câu như vậy.
Mặc dù Phan Yến Oanh không biết vì sao Lưu Ly lại muốn đến nhà nàng ta, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Nhà của Phan Yến Oanh ở ngay sát vách nhà của Ngô Cương, ra cửa là tới.
Sau khi đi vào, rất nhanh có thể nhìn thấy nhà của Phan Yến Oanh lớn hơn nhà của Ngô Cương rất nhiều, cũng tinh xảo hơn rất nhiều.
Lưu Ly lại không có thời gian rảnh rỗi đánh giá bố cục của căn phòng này, mà là để cho Phan Yến Oanh dẫn mình đi xem xung quanh.
“Nhưng có gì không ổn sao?” Vẻ mặt Phan Yến Oanh lo lắng.
Lúc này Phan Yến Oanh đã dẫn theo Lưu Ly đi dạo một vòng quanh nhà nàng ta, chỉ còn thiếu phòng ngủ.
Mà những chỗ này, Lưu Ly cũng không thấy có gì dị thường, liền nói: “Có thể đến phòng ngủ của ngươi không?”
Phan Yến Oanh vừa nghe, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.