CHƯƠNG
“Oa…”
Vừa vào nhà, Yên Yên vẫn luôn ngầm chịu đựng im lặng không lên tiếng, đột nhiên bật khóc thành tiếng.
Lưu Ly cúi đầu, thấy Bình Bình mắt cũng đỏ hoe.
Lưu Ly đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hai đứa bé này chắc chắn đã bị dọa sợ rồi.
Lưu Ly ngồi xổm xuống, ôm hai đứa bé vào lòng.
“Có tin tưởng mẹ không?”
Mặc dù hai đứa bé chần chừ một lúc, nhưng vẫn gật đầu một cách vô cùng chắc chắn.
“Vậy mẹ nói, mẹ chỉ đi cứu dì Hạnh Huệ về thôi, các con có tin không?” Lưu Ly lại hỏi.
“Oa, con không muốn mẹ đi, Yên Yên không muốn rời khỏi mẹ.” Yên Yên ôm chặt lấy Lưu Ly, khóc vô cùng thương tâm.
Bình Bình bĩu môi: “Mẹ nói dối.” Ánh mắt ủy khuất lên án.
Nếu như hoàn cảnh không đúng, hai đứa bé như thế này có thể khiến trái tim của Lưu Ly tan ra.
“Mẹ cũng không muốn rời khỏi Bình Bình và Yên Yên, nhưng mẹ là người lớn, chuyện của mình thì phải tự xử lý.” Lưu Ly vô cùng kiên nhẫn: “Mẹ cũng không lừa hai đứa, chuyện này không liên quan gì đến mẹ, mẹ chỉ cần đi đến nói rõ tình hình với quan huyện là xong, sau khi nói rõ mọi chuyện, mẹ sẽ trở về.”
Những lời này của Lưu Ly khiến Yên Yên dừng khóc, những vẫn thút thít.
Còn Bình Bình, bàn tay nhỏ đang nắm thành quyền cũng buông lỏng ra, khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc nhìn mẹ mình: “Con sẽ chăm sóc muội muội thật tốt.”
Lưu Ly thấy Bình Bình như vậy, đột nhiên quay mặt đi.
Vành mắt cay cay, muốn khóc, nhưng không muốn để hai đứa bé nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này của cô.
“Mẹ, ba ngày!”
Đúng lúc này, giọng nói của Bình Bình lại truyền đến, trong giọng nói non nớt mang theo sự cương quyết.
Lưu Ly nghi hoặc quay đầu lại, thấy Bình Bình giống như ông cụ non nghiêm túc nhìn mình, một suy nghĩ không được tốt đột nhiên xuất hiện trong đầu.
“Mẹ, ba ngày sau, nếu như mẹ không trở về, con sẽ dẫn muội muội đến huyện tìm mẹ.”
Lưu Ly vốn muốn nói ra lời từ chối Bình Bình, nhưng nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Bình Bình, cuối cùng Lưu Ly vẫn đồng ý.
Trong màn đêm, Lưu Ly lên xe ngựa mà sai nha đã chuẩn bị, rời khỏi thôn Đại Vĩ.
Sau khi Lưu Ly rời đi, so với sự lo lắng, sốt ruột của người nhà họ Trương, Bình Bình và Yên Yên lại rất ngoan ngoãn và yên tĩnh.
Cuối cùng, Trương Nhị Lang vẫn không chịu được, lái xe ngựa của Lưu Ly, đưa Trương Đại Tú lên trấn.
Vừa đến trấn, Trương Đại Tú và Trương Nhị Lang đã chia làm hai đường.
Trương Đại Tú làm việc ở trên trấn nhiều năm, cũng có những mối quan hệ riêng, đi tìm người quen của mình giúp đỡ.
Còn Trương Nhị Lang lại đi đến Phúc Mãn Lâu.
Trời đã tối, Phúc Mãn Lâu đã đóng cửa từ lâu.