CHƯƠNG
Lưu Ly không muốn nhận lấy nó, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra.
Thế nhưng, lúc mở hộp ra và nhìn thấy thứ nằm yên trong hộp gỗ vô cùng quen thuộc với cô, Lưu Ly đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Một tiếng “bộp” vang lên, hộp gỗ rơi xuống đất, đồ bên trong rơi ra ngoài.
Lưu Ly có hơi kích động đứng lên, nhìn thứ rơi ra khỏi hộp, vẻ mặt khó coi.
Đó là một dây kết phương Đông, là cô bện cho hai đứa bé, bên ngoài không có.
Vậy nên, nói cách khác, Bình Bình và Yên Yên…
Trong mắt Lưu Ly đầy lửa giận, cắn chặt răng, rất cố gắng mới không chế được cảm xúc của mình.
Lúc này, Quách lão phu nhân đặt chén trà xuống, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa nhìn Lưu Ly: “Nữ thần y đừng lo lắng, lão thân trước đây có gặp hai đứa trẻ rất đẹp, mới không nhịn được mời đến phủ làm khách mà thôi.”
Lưu Ly nghe vậy ngẩng đầu, nhìn về phía Quách phu nhân, đối mặt với ánh mắt mang ý cười không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, nội tâm Lưu Ly bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Sau khi nội tâm bình tĩnh lại, vẻ mặt Lưu Ly cũng bình tĩnh lại.
“Bà muốn tôi làm gì?” Lưu Ly hỏi thẳng.
Dùng hai đứa trẻ để uy hiếp, chắc chắn là có mưu đồ.
Quách lão phu nhân không trả lời Lưu Ly ngay, mà hất cằm với lão ma ma.
Lão ma ma hiểu ý, đi ra ngoài,
Lưu Ly không để trong lòng, tiếp tục nhìn Quách lão phu nhân.
“Con dâu của tôi còn đang ở cữ, lại suýt nữa một xác ba mạng, không biết thân thể thế nào? Có vấn đề gì không?” Quách lão phu nhân mở miệng.
Nếu không phải biết Quách lão phu nhân là người thế nào, Lưu Ly sẽ cho rằng Quách lão phu nhân này thật sự quan tâm con dâu mình, dù sao trên mặt cũng đầy vẻ quan tâm.
Quách lão phu nhân như vậy, khiến Lưu Ly nghĩ tới trạng thái của nghệ sĩ phải xuất hiện thường xuyên.
Một diễn viên, sau khi thành công xây dựng nhân vật, dễ dàng bị nhân vật ảnh hưởng, lúc này Quách lão phu nhân sở dĩ không nhìn ra được sơ hở nào, sợ rằng chính là vì nguyên nhân này đi?
Nghĩ như vậy, Lưu Ly thu lại thần sắc, mở miệng nói: “Thân thể có chút tổn hại, không chăm sóc cẩn thận, sẽ tạo thành căn bệnh.”
Lời này cũng xem như là thật.
“À?” Quách lão phu nhân nhẹ nhàng à một tiếng: “Vậy nếu chăm sóc tốt, sẽ không gặp đại nạn à?”
Theo lý thuyết, nếu thầy thuốc nói có tổn hại thân thể, phải cẩn thận nghỉ ngơi, nếu không sẽ có căn bệnh, người nhà đều sẽ hỏi cách chăm sóc tỉ mỉ, chắc chắn sẽ không hỏi đến chuyện có gặp đại nạn hay không.
Mà loại người như Quách lão phu nhân này mà hỏi, vậy thì…
Lưu Ly giương mắt nhìn về phía Quách lão phu nhân, vừa vặn đối diện với ánh mắt cười như không cười của bà ta.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, lão ma ma trước đó ra ngoài đi vào, trong tay cầm một cái khay, trên khay để một bình sứ.
Một chiếc bình sứ rất nhỏ, chỉ bằng ngón tay cái, nhưng nhìn chiếc bình sứ kia, Lưu Ly có cảm giác không được tốt.