Chương
Quách lão phu nhân nói xong, cả người có chút điên cuồng.
Lưu Ly nhìn Quách lão phu nhân, hơi hơi nhíu mày, Quách lão phu nhân như vậy nhìn giống như là phát bệnh.
Mà kế tiếp, ánh mắt Quách lão phu nhân nhìn Quách Tế Chung lại thay đổi, trở nên si mê và tràn ngập thù hận.
“Quách Nghị, ngươi thật độc ác, ngươi đã cưới ta, vì sao phải đối xử lạnh nhạt với ta như vậy? Ta có chỗ nào so ra kém con tiện nhân kia?”
Hiển nhiên, Quách lão phu nhân coi Quách Tế Chung thành người khác.
Mà Quách Nghị, chính là cha của Quách Tế Chung.
Giờ khắc này, Quách lão phu nhân điên điên khùng khùng nói rất nhiều, từ trong đôi câu vài lời, Lưu Ly đại khái có thể chắp vá ra một câu chuyện xưa.
Đại khái chính là, cha Quách Tế Chung, Quách Nghị, khi còn là một tú tài, đã được Quách lão phu nhân nhìn trúng, nhưng Quách Nghị lại thích một người khác.
Mà Quách lão phu nhân ỷ vào thân phận địa vị nhà mình cao hơn Quách Nghị, liền cưỡng bức dụ dỗ Quách Nghị đính hôn với bà ta.
Trước khi thành thân, Quách Nghị thi đậu tiến sĩ, Quách lão phu nhân lòng tràn đầy vui mừng.
Chỉ là ngày thành thân, Quách Nghị không đụng vào Quách lão phu nhân, mà nửa năm sau, Quách Nghị ôm về một bé trai, trực tiếp để dưới tên Quách lão phu nhân nuôi dưỡng.
Bé trai chính là Quách Tế Chung, mà mẹ đẻ của Quách Tế Chung, do khó sinh qua đời.
Quách lão phu nhân nhịn đau nuôi dưỡng Quách Tế Chung, chờ Quách Nghị hồi tâm chuyển ý, nhưng Quách Nghị lại uất ức thành bệnh, làm quan hai năm rồi qua đời.
Vì thế, Quách lão phu nhân đem tất cả cừu hận áp đặt lên người Quách Tế Chung lúc ấy còn hai tuổi, bà ta vừa cố gắng làm một người mẹ tốt, vừa căm hận Quách Tế Chung.
Loại cảm xúc phức tạp này, sau khi Quách Tế Chung cưới Nhiêu Thanh Nhã, hoàn toàn vặn vẹo.
Quách lão phu nhân cảm thấy, Quách Tế Chung bất quá chỉ là tiện chủng, vì sao có thể cưới người phụ nữ có điều kiện tốt như vậy? Bà ta cảm thấy Quách Tế Chung không xứng.
Cũng chính bởi vì những ý nghĩ này, Quách lão phu nhân mới có thể làm ra một loạt chuyện kia.
Quách lão phu nhân nhìn Quách Tế Chung, vừa khóc vừa nói, trong mắt có nước mắt, cũng có hận, nhìn vô cùng đáng thương.
Chuyện xưa như vậy Lưu Ly nghe cũng không cảm thấy có cái gì, dù sao người thế nào trồng quả thế đó, Quách lão phu nhân bị phí thời gian cả đời tất nhiên đáng thương, nhưng hết thảy cũng là do chính bà ta cưỡng cầu.
Mà bà ta lại đem trái tim của mình ép buộc lên người một đứa bé, thậm chí vì trả thù mà ngụy trang hơn hai mươi năm, người như vậy thật ra rất đáng sợ, quá mức cực đoan.
Lưu Ly thân là người đứng xem, có thể bình tĩnh phân tích, nhưng Quách Tế Chung giờ phút này, nhìn vẻ mặt kia, hẳn là có chút khó có thể tiếp nhận sự thật như vậy.
Gọi mẫu thân nhiều năm như vậy, thế nhưng cũng không phải là mẹ đẻ, mà là mẹ nuôi, hơn nữa hắn cho rằng mẹ nuôi yêu thương mình, kỳ thật lại căm thù bản thân đến tận xương tuỷ…
Cho dù là ai bỗng nhiên nghe được chuyện như vậy cũng nhất thời không tiếp nhận được.
Trong phòng, lại lâm vào một trận trầm mặc.