Chương
Bởi vì ngay từ đầu cô đối với người này cũng không có ấn tượng tốt, hơn nữa người này vẫn luôn không xuất hiện, cho nên cô theo bản năng quên mất người này, lúc này mới không thể nhận ra liền lập tức.
Hiện giờ xem ra, ánh mắt của nguyên chủ không phải kém bình thường.
Người đàn ông như vậy, làm sao có thể khiến nàng ta tổn thương như vậy? Tốt xấu gì cũng phải tìm một người có nhan sắc cao chứ?
Từ Chính cảm giác được sự xa cách của Lưu Ly, trong lòng có chút bất mãn, nhưng nghĩ đến ý đồ của mình, lập tức đè xuống sự bất mãn kia, lộ ra một nụ cười khổ ôn nhu lưu luyến mà lại mang theo vài phần thương cảm.
“Lưu Ly, ta nghe nói mùng sáu tháng sau nàng sẽ thành thân? Cho nên cố ý tới xem nàng sống có tốt hay không.” Từ Chính nói, ánh mắt nhìn Lưu Ly tràn đầy thâm tình.
Từ Chính như vậy, khiến Lưu Ly cảm thấy vô cùng ghê tởm, vì thế lạnh lùng mở miệng: “Nếu biết mùng sáu tháng sau ta mới thành thân, vậy ngươi đến uống rượu mừng không khỏi quá sớm, về phần ta sống có tốt hay không, sợ là cũng không liên quan đến ngươi?”
Nói xong, Lưu Ly rất nhanh muốn xoay người.
Từ Chính thấy vậy, lúc này liền sốt ruột: “Lưu Ly, nàng chờ một chút.”
Lưu Ly dừng bước, nhìn về phía Từ Chính, muốn nhìn xem Từ Chính đến cuối cùng còn muốn làm cái gì.
“Lưu Ly, ta biết trong lòng nàng vẫn còn giận ta, nhưng năm đó cũng là ta bất đắc dĩ.” Từ Chính vẻ mặt khổ sở, trong mắt lại thâm tình chân thành như trước: “Lưu Ly, ta cũng đã nghĩ thông suốt, ta, ta nguyện ý cưới nàng…..”
“Bốp—–”
Một cái chổi lớn, trực tiếp từ trong sân bay ra, chuẩn chỉnh đập vào khuôn mặt trắng bệch của Từ Chính.
Từ Chính bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, hơn nữa lúc cái chổi kia đập tới mang theo nội lực, cho nên cả người Từ Chính thẳng tắp ngã xuống đất, trực tiếp hôn mê.
Bộ dáng Từ Chính có chút thê thảm, trên mặt vết tích loang lổ, còn có chút sưng đỏ, trên mũi cũng có máu từ từ chảy ra.
Mà Lưu Ly lúc này biểu tình vi diệu, một hồi lâu nói không ra một câu.
Lúc Tại Lâm đi ra thấy Lưu Ly đứng ở đó thật lâu không nói lời nào, trong lúc nhất thời không khỏi có chút chột dạ.
“Chủ… Phu nhân, ta tay trơn…”
Tên mặt trắng xấu xí kia là ai hắn biết, là thanh mai trúc mã của phu nhân, nếu phu nhân đối với hắn còn có tình ý trách tội mình…
Không, cho dù chủ mẫu trách hắn, hắn cũng không hối hận ném cây chổi ra.
Ai bảo tên mặt trắng xấu xí kia ở trước mặt hắn muốn đào góc tường của chủ tử? Hắn thật sự không thể nhịn được nữa.
Nghĩ như vậy, Tại Lâm lập tức bày ra vẻ mặt tráng sĩ chịu chết, chuẩn bị chờ đợi Lưu Ly trừng phạt.
Nhưng mà lúc này, Lưu Ly lại là phun ra một ngụm trọc khí: “……Trơn tốt đấy.”
Tại Lâm: “…” Hả? Hắn không có nghe lầm chứ?
Không hiểu sao có loại cảm giác được sủng ái trong lo sợ là như thế nào.
“Tại Lâm!”Lưu Ly nhìn về phía Tại Lâm.
Tại Lâm lập tức lấy tư thế đứng nghiêm, vẻ mặt khẩn trương.
“Ném người ra xa một chút…” Lưu Ly nói xong, lại dừng một chút, mới lại bổ sung: “Ta sợ ta nhìn thấy, sẽ nôn mất!”
Nói xong, Lưu Ly nghiêm mặt, xoay người đi vào.