Chương
Càng nghĩ, Trương Hạnh Huệ càng sợ hãi, nước mắt cũng chảy càng nhiều.
Lưu Ly xoay người nhìn Trương Hạnh Huệ, không tới gần, không lên tiếng.
Nghẹn hai ngày, khóc ra là cách chữa thương tốt nhất, cho nên cô sẽ không cắt ngang.
Cũng không biết qua bao lâu, Trương Hạnh Huệ rốt cục cũng ngừng khóc, hai mắt đẫm lệ nhìn Lưu Ly: “Lưu Ly tỷ, thanh danh của ta đã hư rồi, nếu ta không chết, cha mẹ ta, hai ca ca của ta sẽ bị ta liên lụy, còn có tiểu muội……”
Trương Hạnh Huệ rốt cục nói ra tiếng lòng của mình.
Thật ra nàng ta cũng muốn sống.
Nàng ta muốn trở thành đệ nhất tú nương, nàng ta muốn giỏi giang giống như Lưu Ly tỷ, vẽ rất nhiều bản vẽ đẹp mắt.
Nhưng mà, nàng ta không thể quá ích kỷ.
Lưu Ly không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Trương Hạnh Huệ, đưa tay sờ sờ tóc Trương Hạnh Huệ: “Hạnh Huệ, muội phải biết rằng, muội thật may mắn, có những người nhà thật sự quan tâm muội.”
Trương Hạnh Huệ ngước mắt, đối diện với con ngươi ôn nhu của Lưu Ly, đáy mắt mang theo vài phần mờ mịt.
“Người nhà của muội cho tới bây giờ cũng sẽ không bởi vì những thứ này mà ghét bỏ muội, bọn họ sẽ chỉ vì muội mà cảm thấy thương tâm và khổ sở, nếu như muội chui vào ngõ cụt của bản thân, đó mới thật sự là có lỗi với bọn họ.”Lưu Ly tiếp tục nói.
Trương Hạnh Huệ nghe Lưu Ly nói, cúi đầu trầm mặc.
“Hạnh Huệ, đều nói lời nói con người đáng sợ, lời đồn quả thật là có ảnh hưởng, nhưng chúng ta sống, không thể chỉ nghe được lời đồn, chỉ thấy được trào phúng, bởi vì chúng ta không phải sống vì người khác, mà là sống vì chính mình, chúng ta phải làm cho những người không xem trọng mình nhìn với cặp mắt khác xưa, phải làm cho những người chân chính yêu thương chúng ta cảm thấy tự hào vì bản thân, chỉ cần không sợ lời nói của người, có thể vô địch.”
Trương Hạnh Huệ ở trong mắt Lưu Ly, chính là một tiểu muội muội lạc đường, cho nên cô không nhịn được nói nhiều một chút.
Lúc này Lưu Ly cũng không biết, lời nói của mình, đúng là khích lệ Trương Hạnh Huệ từng bước từng bước hướng tới mục tiêu của bản thân, cho dù sau này gặp phải khó khăn gì, chỉ cần nghĩ đến lời Lưu Ly nói với nàng ta lúc này, không lùi bước, thẳng đến khi nàng ta đạt tới độ cao chưa bao giờ nghĩ tới.
Đương nhiên, đây chỉ là chuyện sau này.
Trương Hạnh Huệ trầm mặc hồi lâu, từng câu từng chữ của Lưu Ly đánh vào tâm của nàng ta.
Không sợ tiếng nói người khác, tức khắc có thể vô địch.
Nàng ta, thật sự có thể vô địch sao?
Ánh mắt Trương Hạnh Huệ, từ mờ mịt đến kiên định, cả người giống như đẩy ra mây mù, trở nên thanh minh.
Ngoài cửa, Trương Trần Thị còn có Trương Đại Tú, hai người nghe đối thoại trong phòng, hốc mắt đều đỏ, nhưng đồng thời lộ ra nụ cười vui mừng cùng một chút thả lỏng.
Đúng lúc này, Trương Nhị Lang từ bên ngoài đi vào, phía sau còn có thêm hai người đi theo.
Một người đàn ông trung niên mặc tơ lụa màu tím đậm, người còn lại là gã sai vặt của hắn.
Nhìn thấy người tới một khắc kia, trong mắt Trương Đại Tú xẹt qua một tia ngưng trọng, bất quá rất nhanh liền bất động thanh sắc tiến lên nghênh đón: “Chương huynh….”