Chương
Hoặc là, trong lòng Thôi thị vô thức cảm thấy người mà Trương Đại Lạng dẫn đến sẽ không lợi hại lắm, một người như vậy, làm sao có thể đấu lại với nhà bọn họ thậm chí là cả thôn của bọn họ?
Đương nhiên, vào lúc này, Thôi thị đã thực sự quên mất tiếng xấu hiện tại của nhà mình ở trong thôn rồi.
Nhìn Thôi thị la lối om sòm, trong mắt Lưu Ly lóe lên vẻ chán ghét.
“Tại Lâm!”Lưu Ly gọi tên của Tại Lâm.
“Có!”Tại Lâm lập tức đứng thẳng người.
“Đánh cho đến khi nói ra.”Lưu Ly nói chậm rãi, sau đó thuận tay chỉ về phía người chủ gia đình – Điệp Quý.
Không phải cô không kính già yêu trẻ, mà là người nhà này, cô sớm đã muốn chỉnh đốn từ lâu rồi.
Điệp lão đại quá thối tha, Điệp lão nhị nhìn không thuận mắt, về phần Thôi thị, ừm, tạm thời không để Tại Lâm ra tay với phụ nữ, còn những đứa trẻ kia, cô cũng không phải không có nhân phẩm mà bảo một cao thủ như Tại Lâm đi đánh trẻ con như vậy.
Hơn nữa, nếu thực sự bảo hắn đánh trẻ con, há chẳng phải gáo vàng múc nước giếng bùn.
Tóm lại, lần này Lưu Ly không có ý định phí lời với người nhà họ Điệp, thực hiện nguyên tắc có thể động thủ thì không dùng lời nói.
Lưu Ly vừa ra lệnh, không đợi người của Điệp gia phản ứng lại, Tại Lâm đã trực tiếp giơ chân dẫm nát chiếc bàn trên đầu Điệp Quý, sau đó bắt đầu tay đấm chân đá với Điệp Quý.
Tại Lâm là người luyện võ, đương nhiên biết được đánh người vào chỗ nào là hả giận nhất, là đau nhất mà có thể không lấy mạng của người ta, vì vậy vừa mới bắt đầu, trong nhà đã truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết của Điệp Quý.
Lưu Ly dường như nghe thấy tiếng sập cửa kinh hoàng của một số hộ gia đình cách đó không xa.
Haizz, xem ra là bạo lực quá, khiến hàng xóm bên cạnh sợ hãi.
Nếu đã không cẩn thận mà dọa sợ đến hàng xóm vô tội, vậy thì…
“Tại Lâm, dùng chút lực, đánh chết rồi ngươi chịu trách nhiệm.”Lưu Ly nhàn nhã nói.
Tại Lâm dừng động tác lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Ly đang đầy vẻ điềm tĩnh với vẻ một lời khó giải thích.
Không phải nên nói là ‘đánh chết rồi ta chịu trách nhiệm’ sao? Tại sao lại là hắn chịu trách nhiệm?
Mặc dù trong lòng đầy phàn nàn nhưng động tác tay chân của Tại Lâm vẫn không dừng lại.
Sau tiếng kêu gào thảm thương hết đợt này đến đợt khác, Điệp Quý không thở nổi, trực tiếp ngất đi.
Mà người nhà họ Điệp thì ai nấy đều đầy vẻ kinh hãi, tất cả co cụm lại, không dám có chút cảm giác tồn tại.
Đặc biệt là khi ánh mắt nhanh nhẹn của Lưu Ly quét về phía bọn họ.
Về phần Điệp Quý đang hôn mê… Lúc này toàn bộ người nhà họ Điệp đều đang lo lắng cho sự an nguy của mình, đâu còn nhớ đến phải quan tâm hỏi han Điệp Quý thế nào?
“Nếu các người đã không chịu nói ra tung tích của Trương Tiểu Muội, vậy thì…”
Lưu Ly chậm rãi mở miệng, lúc nói đến đây còn cố ý dừng lại một chút.
Thế nhưng sự tạm dừng này lại khiến người nhà họ Điệp cảm thấy lạnh cả người.
Khi ngón tay của Lưu Ly lại lần nữa giơ lên, từ từ di chuyển phương hướng, chỉ về phía Điệp lão nhị khó ưa – Điệp Mộc, Điệp Mộc cũng sợ đến mức đái dầm.
“Ta nói ta nói, đừng đánh ta…”
Mẹ nó, tiên nữ bây giờ quá đáng sợ rồi.