Chương
Dựa theo điều này mà nghĩ, Trương Tiểu Muội hoàn toàn không thể trở thành mục tiêu của Trần gia, dù sao Trương Hạnh Huệ của Trương gia mới vừa trở thành nhân vật nổi tiếng, hơn nữa còn có chút dây dưa với nha môn.
Đương nhiên, điều này vốn chỉ là suy đoán của Lưu Ly, do cô nhìn thấy trong đáy mắt Hoa Vũ từ từ dấy lên sự kiêng kỵ, Lưu Ly biết ngay, cô đoán đúng rồi.
“Nếu không tin, Hoa lão gia giữ tôi ở đây không cho tôi trở về, xem thử tới ngày mai Phương Hương Lâu còn có thể tồn tại nữa không.”
Tuy là Lưu Ly đang nói những điều vô nghĩa bằng một cách nghiêm túc, nhưng trên mặt là không hề có biểu cảm chột dạ.
Chính vì vậy mà trong lòng Hoa Vũ càng băn khoăn, trong lúc nhất thời thực sự không biết phải làm gì Lưu Ly mới tốt.
Mà ở góc tối nọ, Ám Bát vẫn luôn đi theo Lưu Ly nghe thấy Lưu Ly nói một hồi lại ngơ ngác, nhưng nhịn không được mà gật gật đầu.
Chủ mẫu nói không sai, nếu như Hoa tam gia này có gan tạm giam chủ mẫu, dựa theo tính tình của chủ tử chắc chắn là ngày mai Phương Hương Lâu sẽ không còn tồn tại.
Nhưng tại sao chủ mẫu lại biết chuyện này, chẳng lẽ chủ mẫu đã biết thân phận của chủ tử?
Ở trong phòng, bầu không khí nhất thời như đóng băng, Lưu Ly quay người muốn đi.
“Lưu Ly, cô thà lựa chọn một đứa con hoang hơn là Hoa gia?”Hoa Vũ không cam lòng, nói chuyện nghiến răng nghiến lợi.
Lại nghe thấy hai chữ con hoang một lần nữa, Lưu Ly bỗng chốc nhíu mày, nhớ đến gương mặt bình thường vẫn mang theo nụ cười của Âu Dương Diệp.
Nhưng mà cuối cùng Lưu Ly không hỏi gì cả, cũng không nói gì, cô sải bước đi ra ngoài.
Nhìn thấy Lưu Ly biến mất khỏi tầm mắt mình, Hoa Vũ tức giận ném bay chén trà trong tay.
Không bao lâu sau có thư sinh lảo đảo nghiêng ngã bước đến từ sát vách, sắc mặt trắng bệch, đáy mắt mang theo vài phần kiêng kị mà nhìn Hoa Vũ.
“Tam gia, tôi…”
“Xoảng!” Hoa tam gia quơ tay ném tách trà mà Lưu Ly đã dùng xuống dưới chân thư sinh: “Tại sao ngươi lại không nói cho ta biết phía sau Lưu Ly lại có một chỗ dựa hùng mạnh?”
Tên thư sinh đó cũng chính là Lưu Kim Vĩ, hắn hoảng sợ nói: “Tam gia, tôi…”
Lúc nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Hoa tam gia, Lưu Kim Vĩ chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, lập tức đổi giọng: “Tam gia, dựa vào sự hiểu biết của tôi đối với Lưu Ly, chắc chắn là sau lưng nàng ta không thể nào có chỗ dựa hùng mạnh được.”
Là một tiện nữ ngay cả sự trong trắng cũng không còn, làm sao có thể có nhân vật gì làm chỗ dựa cho nàng ta.
Lúc Lưu Kim Vĩ đứng sát vách thì đã nghe hết tất cả mọi chuyện ở đây, lúc đó hắn cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại, hắn cảm thấy chắc chắn không thể nào.
Nếu như phía sau nàng ta còn có nhân vật lớn, tại sao nàng ta lại phải ở thôn Đại Vĩ nhỏ bé.
Nếu là hắn ta, chắc chắn hắn sẽ theo người đó đến kinh thành.
Càng nghĩ như vậy, Lưu Kim Vĩ càng cảm thấy suy đoán của mình không hề sai, bản thân càng trông có sức lực hơn.