Chương
Hai người này trông có vẻ là mẹ con, chỉ là lúc Lưu Ly nhìn hai người bọn họ, cô thật sự không thể đoán ra hai người này là ai.
Bị Lưu Ly dùng đôi mắt đánh giá quan sát, lại nhìn thấy bộ y phục sạch sẽ tinh tươm trên người Lưu Ly, trong mắt phụ nhân tràn đầy xấu hổ và tự ti, cắn cắn môi, không nói lời nào liền muốn dắt đứa nhỏ đi khỏi.
Lúc này, trong đầu Lưu Ly bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
“Cô là… Trương Tiểu Thuý?”
Vốn dĩ Lưu Ly còn chưa chắc chắn lắm, nhưng khi nhìn thấy động tác của đối phương dừng lại, Lưu Ly đã xác định rồi.
Trương Tiểu Thuý là tỷ muội tốt của Lưu Ly, nói một cách chính xác thì là của nguyên chủ.
Sau khi phu thê Trương Đại Phúc qua đời, mặc dù nguyên chủ không chịu bất cứ trận đòn roi nào ở Lưu gia, nhưng cứ ba ngày bị bỏ đói hai bữa, mà lúc đó Trương Tiểu Thuý thỉnh thoảng sẽ chia khẩu phần ăn của mình cho cô ăn, là người mà mấy năm nay nguyên chủ vẫn thường xuyên nhớ tới.
Chỉ là trước khi nguyên chủ xảy ra chuyện thì Trương Tiểu Thuý đã chuyển đến trấn kế bên, nhiều năm trôi qua chưa từng trở về, cho nên đến lúc chết nguyên chủ vẫn còn chưa gặp lại nàng ta.
Trương Tiểu Thuý thấy Lưu Ly đã nhận ra mình, lúc này liền kinh ngạc: “Cô, cô thật sự là Ly, không phải là cô…”
Mặc dù mấy năm nay Trương Tiểu Thuý không trở về, nhưng vẫn có thể nghe ngóng được những chuyện liên quan tới Lưu Ly.
Chỉ là bản thân nàng ta khó mà đảm bảo cho mình, cho dù có muốn trở về thăm Lưu Ly thì cũng không thể.
Nhưng bây giờ Ly trông như thế này hoàn toàn khác với những gì mà nàng ta nghe thấy vào mấy năm trước, thậm chí còn trẻ trung, tươi tắn, xinh đẹp hơn so với Ly trong trí nhớ của nàng ta rất nhiều lần.
Lưu Ly không nói đến mình, chỉ nhìn Trương Tiểu Thuý: “Sao cô lại?”
Bộ dáng trông có vẻ không tốt.
Nể mặt Trương Tiểu Thuý đã từng đối xử tốt với nguyên chủ, nếu như có thể giúp, cô không ngần ngại giúp đỡ một tay, cứ coi như là trả nợ ân tình cho nguyên chủ.
Trương Tiểu Thuý nghe thấy Lưu Ly hỏi như vậy, cảm xúc vất vả mới kìm nén được rốt cuộc không thể kiềm được nữa rồi, nước mắt rơi lộp bộp.
Cô bé bên cạnh nhìn thấy mẹ mình khóc thì cũng khóc theo.
Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Bởi vì chỗ này cách nhà tranh tương đối gần, tiếng khóc đã thu hút sự chú ý của Vương Thị ở trong nhà tranh.
Vương Thị mở cửa nhìn thấy người đang đứng ở cửa chính là Trương Tiểu Thuý và Lưu Ly, còn kinh ngạc một phen.
Nhìn cái túi Trương Tiểu Thuý mang theo, Vương Thị lộ ra vẻ mặt thương tiếc: “Tiểu Thuý, số đứa nhỏ này thật là khổ mà.”
Vương Thị than thở một phen, nhưng mà lại không thể làm gì, hiển nhiên là đã biết chút gì đó.
Lúc này, Lưu Ly mới nhớ tới Vương Thị cũng được gả từ trấn kế bên.
Nhìn thấy Trương Tiểu Thuý chỉ khóc mà không nói lời nào, Lưu Ly liền hỏi Vương Thị: “Thím biết chuyện gì ư?”
Vương Thị nhìn Trương Tiểu Thuý, thấy Trương Tiểu Thuý không nói lời nào, lại thở dài một hơi: “Thím không biết gì nhiều, chỉ biết phu quân và mẹ chồng của Tiểu Thuý không phải là người tốt, lúc trước về nhà còn từng nhìn thấy trên mặt con bé có vết thương…”
Lưu Ly nghe xong, không khỏi nhíu mày.