Chương
Bà môi giới béo nhìn thoáng qua Ám Ngũ và Ám Bát, ngượng ngùng cười cười rồi nói: “Tôi mua hai người này với giá một lượng bạc, nếu như tiểu phu nhân đồng ý, chỉ cần đưa tôi một lượng bạc là có thể dẫn người đi.”
Nói đùa à, không quan tâm đ ến hai vị đại phật đó có được đưa đi hay không, hai người này trong tay mình vẫn nên bán mới được.
Cho dù không kiếm được tiền cũng không sao hết, nếu cứ tiếp tục lỗ như thế thì không còn sức mất, dù sao thì hai bà cháu lại không có người nào hỏi thăm, cũng khiến bà ta nhức đầu một trận.
Lưu Ly nhẹ gật đầu, sau đó quét mắt nhìn về phía những người khác: “Nhưng mà có cả gia đình không?”
Lưu Ly không phải đang hỏi bà môi giới béo, mà là nhìn về phía những người đang được chờ để mua.
Lời này vừa mới nói ra, bên trong số đó có hai tốp người bước tới.
Một gia đình trong số đó là đôi phụ thuê gầy yếu vàng vọt, dẫn theo một đứa nhỏ gầy yếu khoảng chừng mười tuổi, cùng với một cô nương lớn hơn một chút.
Nghe thấy người môi giới giới thiệu đây là một gia đình tự bán thân, đến từ nơi khác, nói là ông cụ trong nhà bất công, bởi vì đại phòng biết đọc sách, nhị phòng biết kiếm tiền, cho nên đã đuổi cả gia đình bọn họ tay trắng ra khỏi nhà.
Vì thế mà người một nhà bọn họ đành phải cầm mấy bộ y phục đau lòng rời khỏi, muốn bắt đầu lại từ đầu, nhưng trên đường phụ nhân kia lại bệnh một trận tiêu hết tất cả số tiền tiết kiệm. Không còn cách nào khác, cả nhà đành phải bán thân.
Mà gia đình còn lại thì có sức sống hơn nhiều, là một phụ nhân trung niên dẫn theo con trai cùng con dâu, và một đứa cháu.
“Hồi bẩm phu nhân, chúng tôi là con của một gia đình thương gia, bởi vì phạm tội nên cả nhà bị bán, bây giờ bệnh tình của tướng công ta đang nguy kịch, mong tiểu phu nhân có thể giúp đỡ một tay, chúng tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa cho phu nhân.”
Phụ nhân trung niên kia quỳ gối trước Lưu Ly, vẻ mặt khẩn cầu, trong mắt đều là vẻ lo lắng.
Lưu Ly nhìn bà môi giới béo, bà môi giới béo gật gật đầu: “Những gì mà nàng ta nói là sự thật, có điều là thời gian của tướng công nàng ta không còn nhiều cho lắm.”
Lưu Ly không lập tức nói ngay, cô chỉ đánh giá gia đình này.
Con trai hơn ba mươi, là một người trung thực, con dâu trông an phận, đứa cháu khoảng mười tuổi, lúc này đang nhìn tỷ tỷ nhà mình.
Lưu Ly đã chú ý đến cô gái đó, nàng ta vẫn luôn cúi đầu làm cho người khác không nhìn thấy rõ bộ dạng.
Cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng lúc cô nhìn về phía tiểu cô nương chừng mười ba mười bốn tuổi, cả gia đình đều có vẻ hơi căng thẳng.
Hơi nhíu mày, Lưu Ly di chuyển tầm mắt, cô không muốn tiếp tục chọn người nữa, mà từ từ quan sát.
Cuối cùng, Lưu Ly chọn ra ba cô nương trông nhanh nhẹn, tuổi khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi… ý định ban đầu của cô là muốn tìm cô nương khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, nhưng mà nhớ đến thời đại này mười bảy mười tám đều là lão cô nương, cho nên cô mới từ bỏ ý định.
Lưu Ly hỏi ba người tại sao lại bị bán, có một người trong số đó là vì nhà nghèo, không còn cách nào khác, một người thì nói trong nhà trọng nam khinh nữ, vì để ca ca thành thân nên bán nàng ta, còn có một người thì phụ mẫu đều mất, bị thím bán đi.
Sau khi Lưu Ly hỏi xong, cô suy nghĩ một hồi, sau đó liền chọn cô nương thứ nhất và thứ ba: “Vậy thì hai người các cô.”
Nhưng Lưu Ly vừa mới dứt lời, cô nương thứ hai bị loại bỏ lại lên tiếng nói, có vẻ không phục: “Tại sao, ta có chỗ nào không tốt?”
Lưu Ly nghe vậy, chỉ nhàn nhạt liếc cô gái kia, nhàn nhạt nói: “Lệ khí nặng quá.”