Chương
Tên Chương Cảnh Lâm này không chỉ dụ dỗ một cô thôn nữ ở trấn bên, khiến cô gái này thất thân mang thai, nhưng sống chết không nhận, dẫn đến cô thôn nữ kia nhảy sông tự vẫn, nhà họ Chương vì muốn êm thấm nên đã cho cha mẹ cô gái kia tiền, cha mẹ cô gái kia vốn lại trọng nam khinh nữ, có tiền rồi thì không thèm truy cứu nữa.
Ngoài việc này ra, Chương Cảnh Lâm còn ở trong huyện nuôi một người phụ nữ, cô này xuất thân từ thanh lâu, đã sinh cho Chương Cảnh Lâm một người con trai.
Nhưng chuyện còn chưa hết, Chương Cảnh Lâm còn ngủ với góa phụ cuối ngõ, tiểu thiếp và thông phòng của cha hắn ta… Tóm lại, tên này là một kẻ cực kỳ cặn bã và lăng nhăng.
Xem đến đây Lưu Ly chẳng thể xem nổi nữa, Ám Bát như đã nhìn ra suy nghĩ của Lưu Ly, vội vàng khuyên nhủ: “Phu nhân không ngại thì có thể xem tiếp.”
Lưu Ly nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía Ám Bát.
Giọng điệu của Ám Bát sao nghe như là đang tranh công vậy?
Chẳng lẽ phía sau còn có chuyện còn xuất sắc hơn à?
Lưu Ly vừa nghĩ, vừa tiếp tục nhìn về phía sau.
Nhìn thấy phía sau, trong lòng Lưu Ly đã không thể dậy sóng được nữa, bởi vì Chương Cảnh Lâm kia đã thối nát đến tận xương, dùng mặt người dạ thú để hình dung cũng không hề quá đáng.
Gấp tài liệu trong tay lại, Lưu Ly đã nghĩ ra được phương pháp đối phó với người nhà họ Chương.
“Ám Ngũ, chuyện này ngươi cứ thế mà làm…”Lưu Ly không chút áp lực, căn dặn Ám Ngũ đi làm việc.
Sau khi Ám Ngũ nghe thấy lời căn dặn của Lưu Ly rời đi, Lưu Ly suy nghĩ một lúc, cũng đứng dậy rời khỏi nhà cùng với Bạch Nhạc.
Trước giờ thân (trước năm giờ chiều), trời vẫn chưa tối, Chương Toàn từ trong thư phòng đi ra, sa sầm mặt mày hỏi người hầu bên cạnh: “Thiếu gia trở về chưa?”
“Lão gia, thiếu gia vẫn chưa trở về.”Người hầu thành thật trả lời.
Chương Toàn cau mày, trong lòng luôn có một cảm giác không yên, đang định bảo người hầu đi gọi Chương Cảnh Lâm về, thì đã có một tên người hầu bẩm báo trước: “Lão gia, lão gia nhà họ Trương đến rồi.”
Lão gia nhà họ Trương đương nhiên chỉ Trương Đại Tú.
Bởi trước kia hai nhà có quan hệ thông gia, nên cho dù Trương Đại Tú chỉ là nhân viên thu chi cho người khác, nhưng mỗi lần đến nhà họ đều được hạ nhân nhà họ Chương gọi là ‘lão gia nhà họ Trương’.
Nếu như bình thường thì cũng không có gì, nhưng bây giờ Chương Toàn nghe thấy hạ nhân xưng hô như vậy, không khỏi cau mày: “Ông ta là lão gia gì chứ?”
Giọng điệu vô cùng xem thường, không hề đặt Trương Đại Tú vào mắt.
Hạ nhân cúi đầu, không dám nói gì.
Chương Toàn vốn dĩ cũng không muốn đi gặp Trương Đại Tú, nhưng vừa nghĩ đến chuyện hôn sự giữa hai nhà vẫn chưa thể chính thức hủy bỏ, Chương Toàn vẫn sải bước đi về tiền sảnh.
Lúc Chương Toàn đến tiền sảnh, đã thấy Trương Đại Tú ngồi ở đó, bên cạnh Trương Đại Tú còn một chén trà do hạ nhân bưng lên, nhưng Trương Đại Tú chưa hề động đến.
“Sao Trương huynh lại đến đây?”Chương Toàn nhìn thấy Trương Đại Tú, khuôn mặt tươi cười, nhưng ý cười lại không đến đáy mắt, trong đôi mắt kia rõ ràng lại lộ ra vẻ khinh thường: “Trong nhà thiếu tiền hả? Nếu như Trương huynh gặp khó khăn, tôi nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần Trương huynh lên tiếng, mấy lượng bạc tôi có thể giúp đỡ được.”
Trong lời nói này mang theo sự quan tâm, nhưng trên thực tế lại tràn đầy sự sỉ nhục, giống như Trương Đại Tú là một người thông gia nghèo túng đến để vòi tiền.