Chương
Lưu Ly nghe vậy, lúc này lại nói kết cấu của mỹ thực thành một lần.
Nhiêu Thanh Nhã nghe đến sững sờ, tất cả những gì Lưu Ly nói nàng ta đều chưa từng nghe đến, vì vậy hỏi thêm: “Muội nói như vậy, ngày mai ta nhất định phải đi xem xem.”
Lưu Ly cười: “Cho dù Thanh Nhã tỷ tỷ không muốn, ta cũng phải ăn vạ để tỷ đi.”
Hai người Lưu Ly cùng Nhiêu Thanh Nhã nói chuyện với nhau thật vui, Nhiêu Thanh Nhã vốn muốn để Lưu Ly ở lại một lúc nữa, nhưng cũng biết Lưu Ly bận, hơn nữa phải vội vàng chạy về, thì cũng không giữ lại, chỉ nói ngày mai gặp lại.
Lưu Ly sau khi rời khỏi nhà họ Quách, đi dạo một vòng trong huyện thành, mua một ít đồ cần thiết, rồi ngồi xe ngựa rời đi.
Lúc này, thôn Đại Vĩ, Bình Bình và Yên Yên cùng lấy đồ ăn vặt của mình ra cho Hỷ Bảo ăn, Hỷ Bảo vốn là không dám nhận, là Khương Lão Thái bảo cậu bé nhận lấy, Hỷ Bảo mới cầm đồ bắt đầu ăn.
“Thiếu gia, tiểu thư, hai người có đói bụng không, không thì lão nô đi nấu trước?”Khương Lão Thái đã thay đổi vẻ đờ đẫn lúc trước, cẩn cẩn thận thận nhìn Bình Bình và Yên Yên, có thể nhìn thấy được chút kích động trong mắt Khương Lão Thái.
Bình Bình lắc đầu: “Không đói.”
Yên Yên cũng lắc đầu: “Khương nãi nãi, con vừa mới ăn thức ăn nhẹ rồi.”
Khương Lão Thái nghe vậy, chỉ đành thôi, đôi mắt lại nóng bỏng nhìn ra cửa, trong mắt toàn là chờ đợi.
Cho đến khi tiếng xe ngựa từ bên ngoài tường vây truyền đến, Bình Bình Yên Yên kêu một tiếng: “Mẹ đã về rồi”, còn chưa đợi Bình Bình Yên Yên chạy đến cửa, Khương Lão Thái đã ba bước thành hai chạy đi mở cửa.
Dáng vẻ của Khương Lão Thái làm Bình Bình Yên Yên hai mắt nhìn nhau, trong đáy mắt mờ mịt.
Lưu Ly dẫn theo Bạch Nhạc, còn có Ám Ngũ và Ám Bát đi vào, vừa vào đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia của Khương Lão Thái.
Cũng không lập tức hỏi Khương Lão Thái, Lưu Ly chỉ đưa mấy thứ ngon trong tay cho Bình Bình Yên Yên, để Bình Bình Yên Yên cũng mang chia cho Hỷ Bảo một phần.
Về phần đồ ăn của những người khác, đều do Bạch Nhạc cầm trong tay, Lưu Ly không cần phải quan tâm.
Thấy hai đứa nhỏ mang theo Hỷ Bảo đi chia nhau ăn rồi, Lưu Ly mới nhìn Khương Lão Thái.
Lúc này hốc mắt Khương Lão Thái nhìn Lưu Ly hơi đỏ, tay bởi vì kích động mà có chút run rẩy, sự nóng bỏng trong con mắt lại không chút giảm đi: “Người… người là ân nhân?”
Giọng của Khương Lão Thái run rẩy, có chút không chắc chắn.
Cũng không trách Khương Lão Thái vẫn luôn không nhận ra, thật sự là Lưu Ly thay đổi quá lớn, ai có thể nghĩ được một người xấu xí có sẹo trên mặt, có thể trong thời gian ngắn biến thành một tiểu phụ nhân xinh đẹp trẻ hơn mấy tuổi có khuôn mặt xinh đẹp chứ?
Lúc ở trạm môi giới, Khương Lão Thái nghe giọng của Lưu Ly đã cảm thấy quen tai, cho đến khi đi đến thôn Đại Vĩ, suy đoán trong lòng Khương Lão Thái càng sâu hơn.
Chỉ là lúc đầu ân nhân nói trong nhà chỉ có một phòng, mà bây giờ tình cảnh đã khác, đây cũng làm cho trong lòng Khương Lão Thái vừa nghi hoặc vừa chờ mong.
Nhìn dáng vẻ muốn nhận lại không dám nhận của Khương Lão Thái, Lưu Ly cũng không làm khó, chỉ nói: “Vốn là muốn đợi đến ngày xuân xem hai người liệu có đến thôn Đại Vĩ tìm ta hay không, sao hai người lài sống thành như vậy?”
Lời nói của Lưu Ly, xem như trả lời vấn đề của Khương Lão Thái, dù sao lúc trước khi Khương Lão Thái khăng khăng muốn báo ân, Lưu Ly cũng đã nói nếu như ngày xuân muốn báo ân thì có thể đến tìm cô.