Chương
Sau khi im lặng một lúc, cô ngập ngừng nói: “Chuyện này, huynh yên tâm, ta không tin huynh là loại người vô trách nhiệm như hắn ta đã nói đâu.”
Chẳng lẽ vì có phụ nữ và con rơi bên ngoài, sau đó không nói cho nhà họ Hoa nên Âu Dương Diệp phải bị chửi là kẻ vô trách nhiệm sao?
Ừm, theo như mối quan hệ giữa Âu Dương Diệp và nhà họ Hoa, dù Âu Dương Diệp có phụ nữ và con rơi bên ngoài thì cũng chẳng liên quan gì tới nhà họ Hoa cả. Thế nên, rõ ràng Hoa Vũ đang vô duyên vô cớ bịa đặt.
Sở dĩ Âu Dương Diệp giải thích với cô là vì ở đây chỉ có cô biết được bí mật của hắn ta.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Ly càng thêm chắc chắn.
Khi nhìn vào mắt Lưu Ly, Âu Dương Diệp cảm thấy có gì đó không ổn, hắn ta còn định nói gì đó, nhưng sau khi nghĩ lại, Âu Dương Diệp liền không khỏi tức giận.
Không phải đã nói từ bỏ rồi sao?
Còn suy nghĩ làm gì?
Nghĩ đến đây, Âu Dương Diệp lại thở dài, sau đó nghiêm túc hỏi Lưu Ly: “Nghe nói y thuật của cô rất tốt?”
Lưu Ly: “…” Sao lại chuyển sang chủ đề này rồi?
“Người này mắc chứng cuồng loạn, cô có thể chữa khỏi không?”
Âu Dương Diệp không nhìn Hoa Vũ, nhưng tất cả mọi người có mặt, kể cả Hoa Vũ, đều biết người mà Âu Dương Diệp đang nói tới chính là Hoa Vũ.
Hoa Vũ cảm thấy lúc này hắn ta đã sắp tức điên rồi.
Người nào người nấy, rốt cuộc có đặt hắn ta vào mắt không hả?
Đầu tiên là nói mấy lời rất cạn lời, sau đó lại nói hắn ta bị bệnh!
Đạo lý gì đây chứ!
Sau khi nổi điên, Hoa Vũ mới mỉm cười.
“Ta bị cuồng loạn? Nếu cậu không có phụ nữ và con rơi bên ngoài thì cô ta là ai?” Hoa Vũ chỉ vào Lưu Ly: “Một người phụ nữ vô liêm sỉ sinh hai đứa con cho cậu mà còn mặt dày mở cái gì Mỹ Thực Thành sao?”
Nói rồi, Hoa Vũ nhìn những người đang ăn: “Người phụ nữ này chưa chồng mà chửa, đạo đức suy đồi. Loại người thế này mà mở nhà hàng, mấy người thật sự dám ăn sao?”
Bị Hoa Vũ kích động, nhiều người thật sự bỏ đũa xuống.
Mặc dù phong tục ở đây khá thoáng nhưng chắc chắn vẫn có một số người giữ tư tưởng truyền thống, thậm chí có người còn phản đối chuyện mang thai trước hôn nhân.
Vì vậy, sau khi nghe Hoa Vũ nói xong, bỗng có người lên tiếng: “Đồ ăn của loại phụ nữ không sạch sẽ, ta chê bẩn, phi.”
Khi một người vừa lên tiếng, đương nhiên cũng sẽ có những người khác hưởng ứng.
“Một người phụ nữ không biết xấu hổ, vô duyên vô cớ sinh con, không biết chừng tiền mở cửa tiệm này là do tên đàn ông nào bỏ ra đấy nhỉ?”
“Phi, nếu sớm biết cửa tiệm này do một người đàn bà vô liêm sỉ mở, ta đã không tới đây rồi, đỡ phải tức giận.
“…”
Ta một câu, anh một câu, từng lời từng lời đều rất khó nghe.