Chương
Trong ba ngày liên tiếp, nhà hàng lẩu đều chật cứng người, Lưu Ly bận đến mức không có thời gian trở về thôn Đại Vĩ.
Ngay cả khi nhà hàng lẩu đóng cửa, Lưu Ly vẫn sẽ ở đây nấu cốt lẩu hoặc dạy mọi người làm đồ tươi sống.
Trong số những hạ nhân mà cô mua về, con dâu của Triệu Tú Hồng là Tiểu Nghê rất giỏi làm mì và điểm tâm, vì vậy Lưu Ly đã dạy nàng ta làm điểm tâm và súp bánh bao, cả hai đều không có chỗ đặt nên Lưu Ly định làm một cái sạp nhỏ và tính để một ít vào chỗ để đồ tự chọn.
Tất nhiên, không thể chỉ dựa hết vào Tiểu Nghê, quá không thực tế rồi. Nàng ta bận điên đầu nên Lưu Ly chọn thêm Đông Linh cùng làm.
Trong quá trình tuyển người, điều khiến Lưu Ly ngạc nhiên là Bùi Giang Phương tuổi gầy gò yếu ớt, cũng chính là đứa con trai của nhà gầy yếu kia lại đứng ra bảo muốn học làm điểm tâm.
Nói cho cùng, làm điểm tâm được coi là một công việc tôn sức. Lưu Ly vốn muốn tìm một người đàn ông để dạy, nhưng trong số những người cô mua, ngoài Tôn Huy và cha của Bùi Giang Phương-Bùi Phúc Vinh ra thì không có thanh niên nào cả.
Cô cũng không định để hai vợ chồng làm cùng một việc nên khi Bùi Giang Phương chủ động đứng ra, Lưu Ly chẳng có lý do gì mà từ chối cả.
Sau khi quyết định xong người học làm điểm tâm, Lưu Ly còn phải chọn người sẽ pha trà sữa.
Pha trà sữa phụ thuộc vào sự khéo léo, nên các cô nương khá thích hợp. Lưu Ly chọn Bạch Tuyết và muội muội của Bùi Giang Phương-Bùi Hàn Tuyết.
Tuy nhiên, khi Lưu Ly đã quyết định chọn Bạch Tuyết và Bùi Hàn Tuyết xong thì Triệu Tú Hồng lại đột ngột quỳ xuống trước mặt Lưu Ly.
“Nô tài to gan cầu xin chủ nhân cho cháu gái của nô tỳ một cơ hội.”Triệu Tú Hồng cúi đầu.
Lưu Ly không bảo Triệu Tú Hồng đứng dậy ngay cũng không lập tức đáp lại Triệu Tú Hồng mà nhìn sang cháu gái của bà, một cô gái luôn cúi đầu.
“Cô tên gì?”Lưu Ly nhìn cô gái và hỏi.
Khi bị hỏi tới, cô gái lập tức quỳ xuống vì sợ hãi: “Nô tỳ là Tôn Như Mi.”
Lưu Ly: “Cô muốn học pha trà sữa?”
Nếu Triệu Tú Hồng đột nhiên cầu xin sau khi cô đã chọn xong Bạch Tuyết và Bùi Hàn Tuyết thì chắc là vì trà sữa.
Nghe Lưu Ly hỏi thế, Tôn Như Mi vô thức nhìn bà nội, rồi nhìn cha mẹ mình, sau đó cúi đầu không nói gì.
Thấy vậy, Tôn Huy và Tiểu Nghê rất lo lắng, họ muốn nói gì đó, nhưng lại băn khoăn.
So với nhà họ Tôn, vẻ mặt của Lưu Ly bình tĩnh hơn rất nhiều, bọn họ không nói, Lưu Ly cũng không gấp, càng không chủ động hỏi.
Khi bầu không khí có chút căng thẳng, cuối cùng Tôn Như Mi nói: “Nô tỳ muốn.”
Tôn Như Mi không ngốc, khi bà nội quỳ xuống van xin chủ nhân, chắc hẳn bà biết học pha trà sữa là một lựa chọn không tệ. Bà luôn là người có đầu óc.
Lưu Ly nhìn Tôn Như Mi, nhưng lại không lập tức trả lời.
Lúc này, cả nhà họ Tôn đều nín thở, tất cả đều chờ đợi quyết định của Lưu Ly.
Khi sự căng thẳng tăng vọt, Lưu Ly mới nhẹ nhàng nói: “Ta không định dùng một người còn không dám để lộ bộ mặt thật của mình.”
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo ngữ khí từ chối.