CHƯƠNG
“Cô…” Từ Chính đứng dậy, giận dữ chỉ vào Bạch Nhạc.
“Nếu không cần ngón tay nữa thì ngươi cứ chỉ đi.” Bạch Nhạc lạnh lùng nói.
Từ Chính: “…” Lập tức rút ngón tay lại.
Nhưng hắn lại nhìn về phía Lưu Ly: “Ly Nhi, nàng để cho a hoàn của nàng đối xử với ta như vậy?”
Nghe vậy, Lưu Ly nhìn về phía Bạch Nhạc, vào lúc Từ Chính cho rằng Lưu Ly muốn bảo Bạch Nhạc nhận lỗi và xin lỗi hắn, liền nghe thấy Lưu Ly lãnh đạm mở miệng: “Bạch Nhạc, tát vào miệng.”
“Bốp bốp…”
Không chờ cho Từ Chính phản ứng lại, Bạch Nhạc đã tát hai cái vào mặt Từ Chính.
Tưởng như là cái tát nhẹ, nhưng một lúc sau, trên mặt Từ Chính xuất hiện hai dấu bàn tay sưng đỏ.
Lưu Ly biết Bạch Nhạc đã giảm sức lực, nếu không sẽ không chỉ là dấu tay đơn giản như vậy.
“Lần sau còn không biết đường gọi thì sẽ không đơn giản chỉ là hai cái tát.” Lưu Ly nhẹ giọng nói.
Đời này, cô chưa bao giờ bị người khác gọi là Ly Nhi bao giờ, kiếp trước cũng chưa, quả thực không thể tán thưởng nổi cách xưng hô chào hỏi buồn nôn như vậy.
Đặc biệt lại còn từ miệng của một kẻ kinh tởm.
Từ Chính nghe thấy vậy, rất tức giận.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhớ ra mục đích mình đến tìm Lưu Ly nên dù có tức giận đến đâu, hắn cũng nhịn xuống trước.
Những gì hắn chịu đựng hôm nay, đợi hắn lấy cô về rồi sẽ đòi lại từng cái một cũng không muộn.
Nghĩ như vậy, Từ Chính lộ ra vẻ mặt mang theo vẻ uất ức nhìn Lưu Ly: “Lưu Ly, sao nàng lại đối xử với ta như vậy?”
Lưu Ly không nói, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, không có một chút buông lỏng.
“Lưu Ly, hôm nay ta đến đây là vì có chuyện muốn tìm nàng.” Từ Chính điều chỉnh lại sắc mặt.
“Ừ, có chuyện gì?” Lưu Ly thờ ơ, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Từ Chính vừa định nói nhưng nhìn thấy Bạch Nhạc ở bên cạnh, liền có chút do dự.
“Lưu Ly, nể tình tình cảm nhiều năm của chúng ta, nàng cho ta chút thời gian có được không? Ta thật sự có chuyện quan trọng muốn tìm nàng.” Lúc Từ Chính nói câu này, trên mặt đầy vẻ khẩn cầu.
Vẻ mặt như vậy khiến sắc mặt của Lưu Ly hốt hoảng.
Trước đây, Từ Chính cũng luôn bày ra dáng vẻ như vậy trước mặt nguyên chủ, mỗi lần như vậy đều là Từ Chính không đủ tiền tiêu nữa, mà nguyên chủ yêu Từ Chính, vì vậy không chịu nổi vẻ mặt này của Từ Chính nhất.
Vì Từ Chính, cô ấy sẽ thức cả đêm để thêu thùa và đem đi bán.
Mà mỗi lần Từ Chính lấy được tiền sẽ nói với nguyên chủ rằng đợi hắn thi đỗ tú tài, nhất định sẽ đưa kiệu hoa đến cưới cô ấy về nhà.
Đoạn ký ức này, trước đây bị cô quên mất rồi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể là do tình cảm của nguyên chủ quá sâu đậm khiến vẻ mặt của Lưu Ly nhất thời thay đổi.
Nhìn thấy Lưu Ly như vậy, Từ Chính vội vàng nói: “Lưu Ly, chúng ta đi ra chỗ khác nói chuyện.”
Nói rồi hắn chỉ vào rừng cây nhỏ cách đó không xa.