CHƯƠNG
“Ta nói cho ngươi biết, ta cho dù giúp Lưu Ly, chuyện đó cũng không liên quan tới ngươi, ta không từng dùng một cái gì của ngươi, con bé là ăn sữa của ta mà lớn lên, ở trong lòng ta con bé là con gái của ta, ngươi nhìn không nổi có thể cùng với Đại Lang tách riêng ra ngoài, hoặc ngươi trực tiếp trở về Điệp gia của các ngươi, Trương gia không giữ được người chuyên gây chuyện như ngươi.
”
Vừa nghĩ đến chuyện Bình Bình bị đánh, trong lòng Trương Trần Thị rất hổ thẹn.
Năm đó, nếu không có đứa trẻ Lưu Ly này, bà ta làm sao có thể vượt qua nỗi đau người thân mất đi?
Cho dù về sau bà ta sinh Hạnh Huệ, nhưng đứa trẻ đầu tiên bú sữa của bà ta, trong lòng bà ta vẫn không buông được.
“Mẹ, Trúc Lam lại chọc mẹ phải không?”
Đại Lang lúc này thì đi vào, liếc nhìn Điệp Trúc Lam, sau đó hỏi mẹ mình.
Hắn ta vừa từ nhà Lưu Ly trở về, vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì thì nghe thấy mẹ nói chuyện chia nhà.
Hắn ta không khỏi nhíu mày nhìn sang Điệp Trúc Lam: “Trúc Lam, có phải nàng lại chọc giận mẹ không?”
Từ sau khi sinh Tiểu Muội, Trúc Lam càng lúc càng không ra sao, vậy mà khiến mẹ tức đến mức nói ra chuyện chia nhà.
Đại Lang chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề.
“Không, ta không…”
Điệp Trúc Lam nghe thấy lời của Đại Lang, từ trong sự kinh sợ hoàn hồn lại.
Nói xong câu này, ‘bụp’ một tiếng, Điệp Trúc Lam quỳ xuống trước Trương Trần Thị.
“Mẹ, con sai rồi, con cũng không dám nữa, mẹ đừng bắt chúng con ra ở riêng, cũng xin mẹ đừng đuổi con đi.
”
Nàng ta thật sự sợ rồi.
Từ xưa đến nay, đại phòng phụ trách dưỡng già, cho nên khi chia nhà sẽ khá chiếm hời.
Hiện nay mẹ nói muốn đại phòng ra ở riêng, vậy chẳng phải chỗ tốt gì đó đều cho nhị phòng hay sao?
Hơn nữa, nàng ta chỉ sinh một đứa con gái, bất luận là chia nhà hay là bị đuổi về Điệp gia, đối với nàng ta mà nói đều rất bất lợi.
Điệp Trúc Lam cầu xin chân thành, khóc rất thê thảm.
Đại Lang cũng có chút không nhẫn tâm, cũng cùng quỳ xuống: “Mẹ, con không biết Trúc Lam rốt cuộc đã làm gì, nhưng xin mẹ thu lại quyết định chia nhà.
”
Lúc này Trương Hạnh Huệ và Nhị Lang cũng nghe thấy động tĩnh mà đi tới, nhìn một màn này thì đều mang vẻ sửng sốt.
Nhìn thấy con trai út và con gái út đi vào, Trương Trần Thị cũng không tiện nói gì nữa.
Bà ta cũng chỉ muốn quở trách con dâu lớn, không phải thật sự muốn chia nhà, bà ta xua tay, bảo bọn họ ai làm việc nấy.
Sau khi ăn tối không bao lâu thì trời tối, người của Trương gia đều đi nghỉ ngơi.
Giống như mọi khi, Trương Tiểu Muội ngủ cùng với nãi nãi Trương Trần Thị.
”
Mệt cả ngày, Trương Đại Lang sau khi nằm xuống giường thì không nói tiếng nào, không hỏi chuyện trước đó.
Tuy nhiên vào lúc này, Điệp Trúc Lam lại bỗng dưng chủ động quấn lấy.