Lúc này, Yên Yên bình thường khá thích nói chuyện lại không nói câu nào, chỉ rầu rĩ ăn cơm.
Lưu Ly vô thức nhìn sang Cố Tại Ngôn, dùng ánh mắt hỏi: Sao vậy, ngươi còn chưa giải quyết xong?
Cố Tại Ngôn nhận được ánh mắt của Lưu Ly, trong lòng rất buồn bực.
Vừa rồi khi nhân lúc không có ai tới nữa, hắn thử nói chuyện với Yên Yên, chỉ là tiểu nha đầu lại tức tối trừng mắt với hắn, sau đó quay đầu đi làm ra bộ dạng từ chối nói chuyện với hắn, hại hắn rất buồn bực.
Hắn không hiểu, rõ ràng tiểu nha đầu trước đó rất thích xoay quanh hắn, ở bên cạnh hắn nói ríu rít không ngừng, sao hôm nay lại giận dỗi với mình như vậy?
Chỉ vì hắn trở thành ‘cha’ của cô bé sao?
Nhưng tiểu nha đầu trước đó không phải mong chờ nhìn thấy cha của mình trở về nhất hay sao? Sao ‘cha’ là hắn thì không được?
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Cố Tại Ngôn càng thêm buồn bực.
Ở trên triều hắn có thể bày mưu nghĩ kế, ở trên chiến trường giết địch hắn cũng dư sức, chỉ có đối với một tiểu nha đầu, hắn lại không có một chút biện pháp nào.
Điều này khiến hắn cảm thấy rất thất bại.
Sau bữa tối, Lưu Ly rửa bát ở trong bếp.
Cố Tại Ngôn quyết định thử khôi phục quan hệ ‘cha con’ lần nữa.
“Yên Yên, thúc! cha dạy con đọc sách thì như nào?” Cố Tại Ngôn nói ra câu nói mang theo sự nịnh nọt một cách cứng nhắc.
Hắn trước giờ chưa từng nịnh người khác.
“Hừ---” Yên Yên hừ một tiếng, tức tối chạy sang một góc đếm kiến.
Cô bé không muốn tha thứ cho cha.
Không chỉ nói dối, vậy mà muốn cô bé đọc sách.
Cô bé không thích đọc sách.
Ghét nhất ghét nhất.
Cha cũng rất đáng ghét.
Yên Yên càng nghĩ càng ấm ức, hốc mắt cũng đỏ lên rồi.
Mà Bình Bình lại liếc xéo Cố Tại Ngôn, trên gương mặt nhỏ chỉ có sự lạnh lùng.
Bình Bình không đi tìm Yên Yên, mà tìm một chỗ ở trong sân dùng gậy luyện chữ trên đất.
Cố Tại Ngôn: “! ”
Thấy Lưu Ly thong dong rửa bát trong bếp, Cố Tại Ngôn tự dưng cảm thấy nữ nhân đó là cố ý, cố ý ném vấn đề bó tay này cho hắn.
Nghĩ tới đây, Cố Tại Ngôn sa sầm mặt mày, sau đó xoay người, cất bước đi về phía căn nhà lá.
Yên Yên nghe thấy động tĩnh quay đầu, thấy cha của mình đi về phòng, không có tới an ủi cô bé, Yên Yên tức đến mức rơi nước mắt tại chỗ.
Cha cái gì chứ, quá đáng ghét rồi.
Yên Yên xoay người lại, cầm cành cây ở bên cạnh, tức giận chặn đường của kiến, đánh tan đội hình đi về phía trước của một đoàn kiến.
Vào lúc trong lòng Yên Yên oán niệm sâu đậm, bỗng cơ thể nhấc lên khỏi mặt đất.
Rất nhanh, cơ thể nhỏ của Yên Yên xoay một đường cong, đối diện với mặt của Cố Tại Ngôn.
Cố Tại Ngôn thấy trong mắt của cô bé có nước mắt, lập tức tim đau nhói, sắc mặt tối đi vài phần.
Yên Yên vốn còn đang sững sờ, không hiểu cha vừa rồi rõ ràng đi vào phòng rồi, sao thoáng cái thì lại đi ra rồi.
Nhưng bỗng nhiên thì nhìn thấy cha mình trung ra vẻ mặt rất hung dữ, miệng chợt quắt lại, bắt đầu giãy dụa.
“Buông con ra, đồ xấu xa.
”
Yên Yên rất ấm ực.
Rõ ràng cha làm sai, còn hung dữ với cô bé.
Sự phản kháng đột ngột còn có nước mắt của Yên Yên làm cho Cố Tại Ngôn không biết xoay sở làm sao.
Vốn hắn không muốn cho nữ nhân Lưu Ly này như ý, lúc này mới đi vào phòng.
Nhưng nghĩ tới Yên Yên không thèm đếm xỉa tới mình thì trong lòng lại khó chịu, lúc này mới lại đi ra.
Rõ ràng hắn cái gì cũng không làm, sao lại thành như này chứ?
Lẽ nào Yên Yên bé như vậy, trái tim đã có bản lĩnh như kim đáy biển sao?
“Cha! ”
“Con không muốn nói chuyện với cha, cha buông con ra.
” Cha hung dữ với cô bé, cô bé vừa tức vừa ấm ức vừa buồn.
Thấy bộ dạng bài xích này của Yên Yên, trong lòng Cố Tại Ngôn càng khó chịu hơn, cũng càng không biết làm sao.
Nhưng lại vô thức cảm thấy mình không thể buông Yên Yên ra.
“Cha mang con bay.
” Cố Tại Ngôn có hơi cứng ngắc nói ra câu này, chỉ biết ôm chặt Yên Yên trong lòng, sau đó liếc nhìn Bình Bình ở một bên, nghĩ một chút, cũng nhấc Bình Bình lên.
Cũng không đợi Bình Bình kháng nghị từ chối được ôm, Cố Tại Ngôn bỗng điểm chân, bay ra khỏi sân.
Lưu Ly: “! ”
Lưu Ly thả công việc thật ra sớm đã làm xong trong tay xuống, trợn mắt há hốc mồm nhìn ‘ba cha con’ càng lúc càng xa, trong lòng rất sốc.
Khinh công!
Thế gian này vậy mà thật sự có khinh công!
Đừng trách Lưu Ly lại sốc như vậy, chủ yếu là cô từng luôn cho rằng, khinh công chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, không tồn tại trong thực tế.
Rất rõ ràng, mọi thứ trước mắt không có như những gì cô nghĩ.
Chắc khoảng sau một chén trà, Lưu Ly cuối cùng mới đợi được ba cha con quay lại.
Yên Yên vốn còn đang tức giận thì trên mặt lúc này nở nụ cười rất tươi, ngay cả đôi mắt của Bình Bình cũng sáng lấp lánh, rõ ràng cũng rất thích cảm giác bay trên cao.
Cố Tại Ngôn để hai đứa trẻ xuống, thấy vẻ mặt của hai đứa trẻ cuối cùng cũng thở phào.
Tuy nhiên, ngay sau đó Yên Yên lập tức thu lại nụ cười, tiếp tục đanh cái mặt nhỏ lại.
Hừ, cô bé không thể dễ dàng tha thứ cha hư hỏng này được.
Sau đó, Yên Yên kiêu ngạo gọi một tiếng ‘mẹ’ sau đó chạy về phía Lưu Ly.
Bình Bình cũng nhấc đôi chân nhỏ đi về phía Lưu Ly, không có nhìn Cố Tại Ngôn.
Cố Tại Ngôn: “! ” Tự dưng có loại cảm giác dùng xong thì bị vứt bỏ.
“Bình Bình Yên Yên, hai đứa có muốn học võ công không?” Cố Tại Ngôn hỏi.
Bình Bình Yên Yên bao gồm cả Lưu Ly đồng loạt nhìn sang Cố Tại Ngôn.
Trong lòng Cố Tại Ngôn chợt vui mừng, nhưng thần sắc trên mặt vẫn khá nghiêm túc: “Đợi học được võ công, hai đứa có thể tự mình bay.
”
Mắt của Bình Bình sáng lên, cậu bé muốn học.
Sau khi học được võ công, cậu bé có thể bảo vệ mẹ.
Yên Yên càng động lòng, cô bé không giống ca ca thích đọc sách, nhưng cô ta hình như rất muốn học võ công.
Nhưng cô bé còn đang giận cha hư hỏng thì phải làm sao?
Yên Yên rất băn khoăn.
Nhìn ra hai đứa trẻ đều hứng thú, Cố Tại Ngôn thầm thở phào, lại thấy hai đứa trẻ đều không chịu mở miệng thì cố tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Nếu hai đứa không muốn học thì thôi vậy.
”
“Con muốn học!” Yên Yên không chịu được, vội vàng mở miệng.
Nhưng nghĩ tới mình vẫn đang giận, lại quay đầu sang chỗ khác, không nhìn Cố Tại Ngôn nữa.
Cố Tại Ngôn thấy vậy, khóe miệng cong lên, nhưng vẫn nghiêm nghị nói: “Học võ công rất mệt, hai đứa có thể kiên trì được không?”
“Hừ --- Con không sợ mệt.
” Yên Yên rất không phục.
Bình Bình không lên tiếng, nhưng sự quật cường trong ánh mắt đó cũng chứng tỏ cậu bé cũng không sợ mệt.
Cố Tại Ngôn rất hài lòng, nghiêm túc mở miệng: “Vậy được, bắt đầu từ ngày mai, giờ dần thức dậy đứng tấn.
”
Hai đứa trẻ không trả lời, xoay người một trái một phải dắt Lưu Ly vào phòng.
Lưu Ly quay đầu liếc nhìn Cố Tại Ngôn, trong mắt mang theo vài phần do dự.
Cô cũng rất muốn học võ công.
Tuy cô từng học một ít thuật phòng thân, nhưng đó là khinh công nha!
Chỉ có điều, cuối cùng Lưu Ly không có mở miệng.
Bởi vì trong tiểu thuyết không phải nói, học võ công cần tập từ bé, cơ thể này của cô cũng đã rồi, sợ là đã qua độ tuổi luyện công rồi.
Cố Tại Ngôn nhìn thấy sự khát khao trong thần sắc của Lưu Ly, không khỏi hơi sững người.
Nữ nhân này, vậy mà cũng có hứng thú với luyện võ!.