“..” Vân Hiểu Tinh sửng sốt, một lúc lâu sau mới day trán, lẩm bẩm: “Con gái lớn không trông chờ gì được.
Sau khi nàng thay đồ xong, Chưởng sự ma ma trong viện tử của Đại phu nhân lập tức đón nàng, cung kính hành lễ: “Bái kiến Đại tiểu thư.
“Đại phu nhân tìm ta có việc à?”
Ma ma khẽ đáp: “Vâng.”
“Ngươi biết là việc gì không?” Vân Hiểu Tinh liếc bà ta.
Ma ma thoáng chần chừ rồi nói nhỏ: “Đêm qua Đại tiểu thư về muộn, Đại phu nhân cứ nghĩ mãi.
Mắt Vân Hiểu Tinh lấp lóe.
Xem ra là do chuyện đêm qua rồi.
Nàng mỉm cười: “Ma ma trông lạ mặt thật, ma ma họ gì thế?”
Lý ma ma vội nói: “Nô tỳ họ Lý, vốn phục vụ ở phòng của lão phu nhân, lão phu nhân thấy bên cạnh Đại phu nhân không có ai dùng được nên cử nô tỳ tới hầu hạ Đại phu nhân.
Bà ta thoáng ngừng lại rồi nói khẽ: “Sáng nay lão phu nhân đã dẫn Nhị tiểu thư ra ngoài lễ Phật rồi.
Vân Hiểu Tinh nhìn Lý ma ma, lờ mờ hiểu.
Lão phu nhân cũng thấy chướng mắt nên cho người nhắc nhở Lục Thị, tính ra như thế còn giúp nàng.
Tuy Vân Hiểu Tinh bất hòa với Lục Thị, nhưng hôm nay Vân Duệ Khải không ở đây, xét theo tình hình chung, nàng cần một gia đình yên ổn hơn, cứ duy trì sự hòa thuận cơ bản nhất là được.
“Ngươi về báo lại với Đại phu nhân là ta qua ngay”
“Vâng.”
Ma ma hành lễ, vội rời đi.
Vân Hiểu Tinh thong thả ăn bữa sáng xong rồi mới đến viện tử của Lục Thị.
Vừa vào sân, nàng đã thấy gã hầu đang quét rác dưới hiên, nhìn thấy nàng, gã hầu sợ tới mức mặt trắng bệch, cứ như thể nàng là yêu ma quỷ quái.
Vân Hiểu Tinh nhìn chằm chằm về phía đó, ánh mắt trở nên sắc bén.
Ngọc Trân nói nhỏ: “Đó là con nuôi của Tiền ma ma, Tiền ma ma là Quản sự ma ma bị người phạt đánh đòn vào hôm Lục Hoàng tử đến nhà.
Vân Hiểu Tinh cười khẩy: “Quạ biết báo đáp cha mẹ* là đạo hiếu, tiếc rằng hiếu thảo sai cách rồi.”
(*: “Ô nha phản bộ”, chỉ việc qua mớm mồi lại cho chim mẹ để nuôi chim mẹ sau khi chúng lớn, cũng để chỉ sự hiếu thảo, biết phụng dưỡng bề trên.)
Giọng nàng không nhỏ, gã hầu nghe thấy hết, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy: “Đại tiểu thư, nô tài...!nô tài...!
Vân Hiểu Tinh chẳng muốn nói chuyện với hắn ta, đi vào phòng.
Lục Thị đã sốt ruột lắm rồi, thấy Vân Hiểu Tinh ung dung như thế, bà ta lập tức nổi giận, lạnh lùng nói: “Sáng và tối là phải thỉnh an, ngươi không biết cả đạo lý này à? Ngươi nhìn xem mấy giờ rồi hả!”
Vân Hiểu Tinh cười khẽ: “Đại phu nhân quên à, cha thương ta lo việc nhà vất vả nên đã miễn việc thỉnh an vào sáng và tối cho ta rồi, có lẽ Đại phu nhân ở bên ngoài lâu quá nên không biết phép tắc trong nhà nữa.
Lục Thị cứng họng, nghiến răng: “Ta thấy gần đây ngươi lo liệu việc nhà cũng ổn, nhưng cũng rảnh rỗi quá rồi, đêm hôm khuya khoắt vẫn nô đùa ở sân, nếu bị truyền ra ngoài thì không tốt cho thanh danh của ngươi đâu”
Vân Hiểu Tinh giả vờ ngạc nhiên: “Sao? Ta nô đùa trong nhà mà vẫn bị truyền ra ngoài à? Là tên mù nào dám mang chuyện của chủ nhân ra để bàn tán thế? Đại phu nhân, nếu bà nghe được thì phải nói cho ta biết nhé, chắc chắn Vân gia không thể giữ lại loại người dám leo lên đầu chủ nhân ngồi thế này đâu.
Nàng ngừng một chút rồi cố tình cao giọng: “Đại phu nhân, bà thấy nên bán luôn đi, hayam đánh một trận rồi cho tới điền trang để làm việc nhỉ? Xem ta mềm lòng chưa kìa, ta chỉ sợ sẽ đánh chết người thôi...!
Nàng còn chưa nói xong, tiếng hô kinh hãi đã vang lên bên ngoài!
Vân Hiểu Tinh quay đầu nhìn, thấy gã hầu kia đã ngã ngửa ra sau, hôn mê bất tỉnh!
Lục Thị đang định bảo gã hầu này làm chứng trước mặt Vân Hiểu Tinh.
Thấy tên vô dụng này sợ tới mức ngất xỉu vì vài câu nói của Vân Hiểu Tinh, bà ta vừa giận vừa sốt ruột, quát: “Còn không mau khiêng loại đáng xấu hổ này ra ngoài đi à!”
Vân Hiểu Tinh cười khẩy, ung dung chờ Lục Thị tung chiêu tiếp theo.
Quả nhiên, Lục Thị nhìn nàng, cười gượng: “Khó mà phòng ngừa trong thời gian dài lắm.
Chỉ cần ngươi ngay thẳng, cho dù người khác chú ý tới ngươi thì cũng không bắt bẻ được gì.
Con gái con đứa phải coi trọng thanh danh, còn với những người như ngươi, đương nhiên càng phải để tâm tới thanh danh hơn nữa”
Vân Hiểu Tinh ngước lên, mắt đỏ hoe: “Đại phu nhân đang chê ta từng thành thân một lần, sợad ta khiến người nhà bề mặt à?”
Lục Thị rất muốn nói đúng thế, nhưng dù sao bà ta cũng còn chút lý trí, biết nếu mình thừa nhận thì không khác gì giao điểm yếu cho Vân Hiểu Tinh.
Bà ta nuốt những gì định nói xuống, lạnh lùng nói: “Thành thân hay không cũng không sao, nếu hôm nay Giai Ý đứng đây, ta cũng sẽ bảo con bé rằng thanh danh là thứ quan trọng nhất với phụ nữ, không bao giờ được phép lên gặp đàn ông!”
Vân Hiểu Tinh ngẩng lên, mắt ráo hoảnh: “Lén gặp đàn ông? Đại phu nhân đang chỉ ta à?”
Đã nói tới mức này rồi, Lục Thị dứt khoát không úp mở nữa: “Đương nhiên là ngươi, hôm qua có người thấy người lén gặp đàn ông, mấy hôm trước ngươi liên tục nói sẽ giữ thể diện cho Vân gia, ngươi giữ thể diện cho Vân gia kiểu này đấy à?”
“Ai nói thế?” Vân Hiểu Tinh cố tình hỏi..