Tiêu Quân Hạo chợt tỉnh táo lại, tập trung nhìn, phát hiện ra mặt và cơ thể của Tề Lâm Mạn nổi rất nhiều mẩn đỏ, phủ chằng chịt cả cơ thể như bị sởi, nàng ta dốc sức gãi khắp người: “Sư huynh, cứu muội với, chắc chắn là Vân Hiểu Tinh làm! Chắc chắn là nàng ta hại muội!”
Tiêu Quân Hạo chợt nhớ tới lời Vân Hiểu Tinh nói trước đó là không động phòng được, đột nhiên vẻ mặt hắn trở nên lạnh lẽo, vung tay áo quay người đi: “Để ta đi tìm nàng ta!”
Trước khi ngủ, Vân Hiểu Tinh có tới phòng thí nghiệm để chữa trị vết thương trên vai mình, sau đó kiểm tra sơ qua số liệu thiết bị không gian một lát, khó khăn lắm mới xong việc rồi đi nghỉ ngơi, còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ sâu thì cửa phòng đã bị xô mạnh vào!
Nàng hơi giật mình, đưa tay nắm chặt lấy thứ giấu dưới gối theo phản xạ có điều kiện, sau đó mới giương mắt lên nhìn về phía Tiêu Quân Hạo không nói tiếng nào mà đã xông vào, nàng nghiến răng nói: “Tiêu Quân Hạo, ngươi làm điên làm khùng gì vậy!”
“Đưa thuốc giải cho ta!” Cả người Tiêu Quân Hạo phủ đầy sương lạnh, hai hàng lông mày không giấu đi được sự giận dữ!
Cây trâm bị làm hỏng, Vân Hiểu Tinh vốn đã rất uất ức rồi, cộng thêm việc còn chưa tỉnh ngủ nên mặt nàng lạnh ngắt: “Không có thuốc giải!”
“Dù sao ngươi cũng là con gái của Vân gia, thế mà lại không biết giữ lời hứa! Đúng là khiến Vân gia của ngươi mất mặt!” Tiêu Quân Hạo nổi giận!
“Ta khiến Vân gia mất mặt á?” Vân Hiểu Tinh lên cơn giận thật rồi: “Tiêu Quân Hạo, ngươi thì làm Tiêu gia của ngươi được nở mày nở mặt chắc? Ngươi luôn miệng nói không cướp của hồi môn của ta dù chỉ một ít, thế mà quay qua quay lại đã tặng đồ của ta cho Tề Lâm Mạn, nói một đằng làm một nẻo, hóa ra đây là phong độ của Bát Hoàng tử đấy à!”
Tròng mắt đen của Tiêu Quân Hạo như nổi bão, sự lạnh lẽo quấn quanh cơ thể như càng trở nên nặng nề hơn, nhiệt độ trong phòng dường như cũng giảm đi mấy độ: “Vân Hiểu Tinh, ngươi nói bậy bạ gì vậy!”
“Ta nói bậy à? Tề Trắc phi đeo cây trâm của hồi môn của ta tới chỗ ta diễu võ dương oai, lặp đi lặp lại là ngươi tặng cho nàng ta, lúc đó còn có rất nhiều người ở đây làm chứng.
Sao? Ngươi không chịu nhận à?
Tiêu Quân Hạo hơi sững sờ: Cây trâm? Cuối cùng hắn cũng nhớ ra, đúng là Lâm Mạn có nói thích một cây trâm ngọc trong kho nên hắn cho nàng ta tự lấy, nhưng hắn không biết của hồi môn của Vân Hiểu Tinh cũng ở trong kho.
Vân Hiểu Tinh chế giễu: Có vẻ điện hạ nhớ ra rồi nhỉ, hồi sáng còn thề sống thề chết là không hốt đồ của ta, không ngờ đã ngầm chuẩn bị trước cho kế hoạch này rồi, lấy đồ của chính thê đi nịnh nọt thiếp thất, thể diện của ngài đâu rồi Bát Hoàng tử?
Vốn dĩ Tiêu Quân Hạo còn thấy hơi day dứt, nhưng khi bị nàng nói như vậy, vẻ mặt hắn lại trầm xuống: Vân Hiểu Tinh, chỉ là một cây trâm thôi mà, ngươi cần gì phải làm dữ như vậy!
Phải, đối với ngươi thì chỉ là một cây trâm thôi, nhưng đối với ta thì nó lại là di vật mẹ ta để lại cho ta! Vân Hiểu Tinh cười khẩy, ánh sáng nơi đáy mắt lạnh lẽo như băng đá, chứa đầy sự kiên quyết: Ngay trước mặt ta, Tề Lâm Mạn đã nghiền nát di vật của mẹ ta thành bột vụn đấy! Tiêu Quân Hạo, ta nói cho ngươi biết, ngươi tuyệt đối không thể nào có được thuốc giải đâu!
Tiêu Quân Hạo hơi sững người.
Hắn không ngờ chỉ mới trong một buổi chiều ngắn ngủi thôi mà lại xảy ra nhiều chuyện tới vậy!
Ta không biết...
Không để cho hắn nói hết, Vân Hiểu Tinh lại cười gằn rồi nói với giọng nghiêm nghị: Tề Lâm Mạn chẳng qua chỉ là tiểu thiếp thôi, thế mà nàng ta lại ức hiếp ta, làm ta bị thương, sỉ nhục ta, nàng ta dựa vào cái gì! Ta được Thánh thượng ban hôn đấy, chuyện này mà vỡ lở ra, đừng nói là nàng ta, ngay cả ngươi cũng không gánh nổi đâu!
Việc bị ép cưới Vân Hiểu Tinh là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời này của Tiêu Quân Hạo, thấy nàng còn dám nhắc tới chuyện cũ, ánh mắt hắn trở nên sắc bén, hắn cười khẩy rồi nói: Chẳng phải ngươi mong cầu được như vậy sao? Không phải ngươi tốn công tốn sức là vì điều này sao?
Vân Hiểu Tinh thẳng thừng đáp lại: Ta hối hận rồi! Ta với ngươi ly hôn đi, từ nay về sau không liên quan gì tới nhau nữa!
Tiêu Quân Hạo nhìn chăm chú nữ tử với đôi mắt lóe sáng khiến người khác ngạc nhiên trước mặt mình, nó nhắc hắn nhớ tới ngọn lửa.
Vân Hiểu Tinh bây giờ rõ ràng giống như một đốm lửa, cực kỳ chói mắt, cực kỳ nóng, dường như có thể thiêu rụi hết tất cả.
Nét mặt hắn hết sức nham hiểm, trừng mắt lên nhìn Vân Hiểu Tinh: Ngươi nằm mơ đi, ngươi tưởng phủ Bát Hoàng tử của ta là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à! Bây giờ có hối hận cũng muộn rồi!
Vân Hiểu Tinh hơi liếc mắt: Nếu ngươi đã không muốn rồi thì còn tốn thời gian dây dưa với ta làm gì, ngươi thì dây dưa được, chứ không biết sư muội bé nhỏ kia của ngươi có dây dưa nổi hay không nữa...
Còn chưa kịp nói hết câu, khóe mắt nàng đã nhạy cảm bắt được một chút sự lạnh lẽo.
Chưa kịp nói gì, Tiêu Quân Hạo đã bổ nhào tới, đè nàng lên giường.
Gần như cùng lúc đó, trên đầu vang lên tiếng đồ đạc rơi vỡ cực lớn, một thanh kiếm dài bay từ ngoài cửa sổ vào, chém gãy nóc giường, mành vải trắng rơi xuống theo tiếng vang, phủ chặt lên người họ như một đám mây.
Hai người kề sát vào nhau gần trong gang tấc, gần đến mức có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của bản thân phản chiếu trong mắt nhau.
Vân Hiểu Tinh phải công nhận, nguyên chủ khóc lóc van xin được gả tới đây cũng không phải không có lý.
Khuôn mặt này của Tiêu Quân Hạo cực kỳ đẹp trai, thật sự là kiểu một phát đè chết được những mấy chàng trai trẻ mơn mởn khác, tiếc là dù bề ngoài trông thì đẹp nhưng bụng dạ toàn rác rưởi!
Có lẽ nàng bày tỏ sự thù ghét của mình ra ngoài quá rõ, Tiêu Quân Hạo sầm mặt lại, hắn đẩy phắt nàng qua bên cạnh mà không chút nể nang, hô to gọi Vô Tung, sau đó chợt xoay người một vòng, loáng cái đã lướt ra ngoài sân.
Vân Hiểu Tinh nghe thấy tiếng gươm giáo vũ khí va vào nhau giòn vang bên ngoài, nàng ngẫm nghĩ một lát thì cũng vội vàng chạy theo, ra tới cửa thì thấy Tiêu Quân Hạo đang hăng say chiến đấu với vị khách áo đen không mời mà tới cầm con dao lưỡi liềm.
Rất nhiều thích khách, nhưng Tiêu Quân Hạo lấy một chọi số đông, cuối cùng lại có thể chiếm ưu thế một cách ổn định.
Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, động tác nhanh nhẹn, tay áo lúc ẩn lúc hiện, nếu không phải duyên số nghiệt ngã của hai người rất sâu đậm thì chỉ cần dựa vào khả năng này của hắn thôi đã có thể khiến nàng kéo ghế ngồi xuống nói chuyện thảo luận với hắn một chút rồi.
Kẻ yếu bị người khác lấn át, chỉ cần nàng sở hữu sức mạnh tuyệt đối thì nói chung có thể đè chết hết tất cả bọn đầu trâu mặt ngựa khác!
Chậc, tiếc quá...
Nàng thầm than thở trong lòng, không để ý rằng sự tồn tại của nàng quá thu hút sự chú ý.
Hai tên thích khách liếc mắt ra hiệu với nhau, một trong số đó xoay người, lao về phía nàng: Nộp mạng đi!
Nét mặt của Tiêu Quân Hạo đột ngột biến sắc!
Dù hắn ghét Vân Hiểu Tinh, nhưng Vân Hiểu Tinh là con gái dòng chính của Vân gia, Vân Duệ Khải luôn bênh vực bảo vệ nàng, cho dù nàng có phải chết thì cũng không được chết ở đây!
Nhưng chuyện xảy ra quá bất ngờ, cho dù hắn có đẩy người trước mặt bay ra để chạy đi ngăn cản thích khách thì cũng hoàn toàn không cản kịp, hắn chỉ có thể trơ mắt ra nhìn thanh kiếm dài sáng lóa của tên thích khách đâm thẳng về phía chỗ hiểm của Vân Hiểu Tinh!
Đoàng!
Trong màn đêm đen, tiếng động âm trầm như tiếng nổ đột ngột vang lên.
Tên thích khách đã áp sát đến gần ngay bên cạnh Vân Hiểu Tinh chợt cứng đờ lại, hắn ta nhìn xuống vết máu lan ra trên ngực mình bằng ánh mắt không thể nào tin nổi.
Hắn ta còn chưa kịp nhận ra làm thế nào mà nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt trước mặt mình có thể làm hắn ta bị thương được thì cơ thể đã cứng đờ, ngã nhào xuống đất!
Vân Hiểu Tinh mỉm cười, hôn lên khẩu Browning yêu dấu của mình một cái.
Nàng vốn là nhân viên nghiên cứu khoa học virus cấp quốc gia, những âm mưu toan tính mà nàng từng gặp chẳng hề ít hơn so với kẻ làm Hoàng tử như Tiêu Quân Hạo đây.
Mặc dù võ nghệ không bằng ai, nhưng mánh khóe cần thiết để tự vệ thì nàng vẫn phải có.
Đừng nói là khẩu Browning này nàng đã dùng quen tay, trong kho hàng dưới lòng đất của phòng thí nghiệm còn giấu rất nhiều vũ khí có lực sát thương hạng nặng.
Trong thời đại của vũ khí lạnh này, nàng là người dù có đi nghênh ngang ngoài đường cũng không hề thấy sợ hãi.
Lúc này Tiêu Quân Hạo đã tới trước mặt nàng, hắn nhìn nàng và khẩu Browning trong tay nàng với ánh mắt hết sức phức tạp.
Xưa nay canh phòng trong phủ Hoàng tử rất chặt chẽ, để có thể tiếp cận được sân sau của phủ Hoàng tử một cách âm thầm lặng lẽ như vậy thì chắc chắn đám thích khách này không phải những kẻ bình thường.
Vân Hiểu Tinh không biết võ, nhưng lại có thể bắn chết thích khách dễ như trở bàn tay, có thể thấy là có liên quan đến thứ trong tay nàng.
Thứ ngươi đang cầm...!là gì vậy?
Liên quan gì tới ngươi chứ? Vân Hiểu Tinh cười khinh miệt, nàng còn chưa quên lúc nãy họ còn chí chóe với nhau như mũi nhọn đấu với dao sắc, giờ hắn lại mặt dày đi hỏi han nàng, có thể diện quá nhỉ.
Vẻ mặt của Tiêu Quân Hạo đột nhiên sa sầm!.