Xuyên Không Chồng Vương Gia Khó Bỏ

chương 18: 18: ngọn núi dựa tới rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh mắt thâm sâu lạnh lẽo của Tiêu Quân Hạo lập tức quét về phía đội trưởng đội thị vệ.

Đội trưởng đội thị vệ quỳ xuống ngay tức khắc, cố gắng hết sức kể lại kỹ càng chuyện đã diễn ra.

Tề Lâm Mạn hơi cắn môi, nàng ta vội nói: "Sư huynh, người tập võ như chúng ta có sức lớn hơn người khác, chỉ tại muội không kiểm soát được thôi, muội thật sự không cố tình đánh tỷ tỷ!"

Vân Hiểu Tinh đứng bên cạnh quan sát với vẻ thở ơ, nàng vỗ tay: "Có lý có chứng cứ, ta nhìn mà thấy thích quá chừng, học từ gánh hát nào vậy? Đúng là một ả đào giỏi! Lật mặt giỏi vậy, sao ngươi không đi học kịch hát đi!"

Tề Lâm Mạn tái mặt, cơ thể lảo đảo gần như sắp không chịu nổi nữa: "Sư huynh, sao...!sao tỷ ấy lại có thể ức hiếp muội đến vậy chứ!"

Cũng tại hồi sáng bị Vân Hiểu Tinh chọc giận nên trong lòng Tiêu Quân Hạo đã bực sẵn rồi.

Ban nãy lại thấy Vân Hiểu Tinh đánh người khác, bị ấn tượng ban đầu nảy sinh thành kiến, giờ lại bị Vân Hiểu Tinh lên mặt nạt nộ, hắn càng giận hơn: "Vân Hiểu Tinh, ngươi đánh người khác thì thôi đi, còn nói lời mỉa mai, hôm nay dù ngươi có muốn hay không cũng nhất định phải xin lỗi Lâm Mạn!"

Vân Hiểu Tinh hơi sững sờ, sau đó cơn thịnh nộ bỗng vọt thẳng lên trong lòng, vẻ mặt nàng sa sầm lại: "Xin lỗi à, xin lỗi cái mẹ ngươi ấy mà xin lỗi! Nàng ta đánh ta mà còn bắt ta xin lỗi nàng ta, ngươi nằm mơ à! Tiêu Quân Hạo, cái thứ đàn ông rác rưởi đáng chết nhà ngươi, rõ ràng thị vệ trưởng cũng đã nói rồi, là Tề Lâm Mạn động tay động chân với ta, người còn bắt ta xin lỗi, ngươi nghĩ ta làm từ bùn đất à?"

"Láo xược! Ngươi hạ độc Thường ma ma là thật, vừa rồi ngươi đánh Lâm Mạn cũng là thật, bổn hoàng tử tin vào mắt mình." Tiêu Quân Hạo nói với giọng lạnh nhạt.

Vân Hiểu Tinh cảm giác ngọn lửa trong đáy lòng mình đã lan ra toàn thân, thiếu điều chẻ sọ của Tiêu Quân Hạo ra ngay tại chỗ để xem thử trong đầu cái tên đàn ông rác rưởi này chứa cái thứ gì.

"Ta...!Hiếm khi Vân Hiểu Tinh tức điên lên lên như vậy, nàng giơ chân lên định rút súng, nàng không đùa, bắn chết tên đàn ông chó chết này luôn đi

Nhưng Tiêu Quân Hạo đã đoán trước được hành động của Vân Hiểu Tinh, hắn dùng một tay khống chế hai cánh tay của Vân Hiểu Tinh, ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc: "Xin lỗi mau!"

"Ngươi nằm mơ đi!" Vân Hiểu Tinh ngẩng đầu trừng hắn, đáy mắt nàng gần như phun ra lửa, ánh mắt đôi bên chạm nhau, không ai chịu nhường nhịn ai, những người khác thở cũng không dám thở mạnh, không khí xung quanh như đông cứng lại.

"Láo xược! Ai dám bắt Tinh Nhi của ta xin lỗi!" Giọng nói như tiếng chuông bất chợt vang vọng như sấm, phá vỡ sự yên tĩnh này.

Mọi người hoa cả mắt, Vân Duệ Khải đã xông vào giữa sân, chứng kiến cảnh tượng trước mặt, mắt ông đỏ ngầu, gầm lên đầy giận dữ: "Tiêu Quân Hạo, ngươi đối xử với Tinh Nhi

của ta như vậy đó sao!"

Sự tủi thân mà vừa rồi Vân Hiểu Tinh còn giấu trong đáy lòng lập tức trào ra, đôi mắt nàng lập tức tràn ngập nước mắt: "Cha ơi...!

Dưới ánh nhìn chằm chằm của Vân Duệ Khải, Tiêu Quân Hạo buông tay ra, Vân Hiểu Tinh lập tức chạy đến bên cạnh Vân Duệ Khải, khe khẽ nghẹn ngào, vô cùng uất ức, Vân Duệ Khải nhìn mà thấy tim mình như bị siết chặt.

Vân Hiểu Tinh lén thu lại nước mắt, âm thầm giơ ngón cái với Ngọc Trân vì đã đưa cứu binh tới.

Tiêu Quân Hạo nhìn cái vẻ uất ức tủi thân đó của Vân Hiểu Tinh mà chỉ cảm thấy gân xanh trên trán đều nổi hết cả lên.

Hắn cố hết sức để kiềm chế cảm xúc, nói bằng giọng lạnh lùng: "Chuyện hôm nay là chuyện nhà, không phiền đến Đại Tướng quân phải hao tâm tổn trí"

Vân Duệ Khải nói với giọng bực tức: "Con gái ta là cục cưng của ta, ở nhà ta bảo bọc nâng niu nó như châu báu, tới chỗ của ngươi lại bị các ngươi bắt nạt như vậy, chỉ dùng một câu chuyện nhà là có thể lấp liếm cho qua sao! Ta là cha nó! Không phải người ngoài!"

Tiêu Quân Hạo cũng biết là Vân Duệ Khải xem Vân Hiểu Tinh như bảo bối, vẻ mặt hắn hơi cứng lại, vừa định nói thì Tề Lâm Mạn ở bên cạnh đã bật khóc: "Uy phong của Đại Tướng quân thật to lớn, lẽ nào tỷ tỷ có một người cha như ngài để dựa vào là có thể ức hiếp một cô gái mồ côi không cha không mẹ như ta sao?"

Xưa nay người mà Tiêu Quân Hạo tôn trọng nhất là sư phụ đã qua đời của mình, nhìn thấy vẻ sợ hãi yếu đuối của Tề Lâm Mạn, hắn thầm thở dài, vỗ vỗ nàng nói: "Muội yên tâm, cho dù sư phụ và sư nương đã đi rồi, nhưng muội vẫn còn có sư huynh bảo vệ."

Tề Lâm Mạn giương mắt lên nhìn với vẻ đầy biết ơn: "Sư huynh...!

Vân Duệ Khải trừng hai người, thấy con gái mình lẻ loi đứng núp sau lưng mình, ông vừa xót vừa giận, túm lấy tay Vân Hiểu Tinh: "Đi, cha đưa con về nhà! Chúng ta không ở đây chịu thiệt thòi nữa!"

Vân Hiểu Tinh vội kéo Vân Duệ Khải lại: "Cha! Về thì về, nhưng ai sai ai đúng, đầu đuôi câu chuyện thế nào vẫn phải nói cho rõ ràng! Nếu không cho dù con có về thì vẫn sẽ có người chỉ vào mũi con mà mắng nhiếc thôi! Con không phục!"

Nực cười, khó khăn lắm ngọn núi dựa này mới tới, giờ không làm rõ những chuyện nhảm nhí này thì khi khác lại thành món nợ rối tung lên mất!

Chưa có ai bắt nạt nàng mà vẫn có thể thoát thân lành lặn được đâu!

Vân Duệ Khải vỗ tay cái bộp: "Phải, con gái ta nói rất đúng!"

Vân Hiểu Tinh vô cùng hài lòng với mức độ ủng hộ của cha nhà mình, nàng từ từ thong thả bước tới trước mặt Tề Lâm Mạn: "Tề Lâm Mạn, hôm nay là ngươi kéo người tới Hợp Tâm uyển của ta, để làm gì thế?"

Hàng mày của Tiêu Quân Hạo hơi nhíu lại, hắn nhìn Tề Lâm Mạn, Tề Lâm Mạn đón nhận ánh mắt hơi âm trầm của Tiêu Quân Hạo, lòng nàng ta thấy hơi hoảng, nói với vẻ gượng

gạo: "Tại muội không thể nhìn tỷ tỷ hạ độc Thường ma ma, tỷ tỷ là Hoàng tử phi, đại diện cho thể diện của phủ, sao có thể giở thủ đoạn bỉ ổi như vậy! Tỷ tỷ, chẳng lẽ không phải là tỷ hạ độc sao?"

"Phải, là ta hạ độc đó." Vân Hiểu Tinh nói một cách thản nhiên.

Tiêu Quân Hạo nhìn nàng với vẻ lạnh lùng.

Vân Duệ Khải quay ngoắt lại với vẻ hoảng hốt: "Con gái cưng à!"

Cho dù có là nàng làm thật thì cũng không thể thừa nhận như vậy được chứ! Con bé này chỗ nào cũng tốt, chỉ ác cái là quả thật thà!

Vân Hiểu Tinh thong thả nói: "Phải, là ta đã hạ độc, nhưng ngay ngày thứ hai sau ngày tân hôn, Thường ma ma này đã tới viện của ta nhe nanh múa vuốt với ta, đánh tỳ nữ của ta, đã thế còn mặt dày nói dối là dạy ta phép tắc? Ta đường đường là Hoàng tử phi, cần một ma ma dạy phép tắc chắc? Hay đây chính là phép tắc của phủ Hoàng tử?"

Vân Duệ Khải nổi điên lên, lập tức nắm chặt lấy chuỗi đạo!

Thường ma ma hoảng loạn quỳ rạp xuống đất, mặt bà ta tái nhợt không còn giọt máu, run lẩy bẩy.

Vân Hiểu Tinh bật cười: "Người khác bắt nạt ta, còn không cho ta được chống lại, trên đời này có cái thứ đạo lý như vậy à? Tề Lâm Mạn, võ công của ngươi cao cường, ngươi lại còn là người được Tiêu Quân Hạo nâng niu trong lòng bàn tay, còn ta chỉ là một kẻ không biết xấu hổ tới đây làm Hoàng tử phi thôi, không được cưng chiều, cũng không biết võ, hở chút là khóc lóc làm ầm lên nói ta bắt nạt ngươi, ngươi diễn cho ai xem thế?"

Lúc nói câu này, nàng liếc nhìn Tiêu Quân Hạo, vẻ mặt của Tiêu Quân Hạo càng đen hơn.

Tề Lâm Mạn và Tiêu Quân Hạo đã ở bên nhau mấy chục năm, tất nhiên nàng ta biết Tiêu Quân Hạo đã nảy sinh một chút lòng nghi ngờ rồi, nàng ta vội nói với vẻ sợ hãi: "Mặc dù tỷ không biết võ, nhưng tỷ biết dùng độc...!.

Truyện Đông Phương

Vân Hiểu Tinh ngắt lời nàng ta, nàng nhìn về phía đội trưởng đội thị vệ: "Ngươi không bị mù, chắc ngươi có thể nhìn ra được lúc nãy có thật là Tề Lâm Mạn không kiểm soát được lực của mình không? Hay là nàng ta ỷ vào võ công của bản thân để cố tình dạy dỗ ta!"

Đội trưởng đội thị vệ nói không nên lời: "Chuyện này...!

Tiêu Quân Hạo lạnh giọng: "Ngươi cứ nói thật ra."

Đội trưởng đội thị vệ cắn răng nói: "Đúng là Trắc phi nương nương cố tình muốn dạy dỗ nương nương..

Mặt Tề Lâm Mạn cắt không còn một giọt máu: "Ngươi nói bậy! Sư huynh, hắn đang giúp Vân Hiểu Tinh vu khống hãm hại muội! Muội không hề làm thế!"

Tiêu Quân Hạo im lặng một lúc lâu, cuối cùng hắn đẩy tay Tề Lâm Mạn ra, trang nghiêm chắp tay với Vân Duệ Khải: "Đại Tướng quân, chuyện này xảy ra trong phủ của ta, tất nhiên ta sẽ trả lại công bằng cho Vân Hiểu Tinh, ngài không cần phải lo."

Vẻ mặt của Vân Duệ Khải sa sầm đi vì giận dữ, muốn bộc phát, nhưng khi liếc nhìn Vân Hiểu Tinh ở sau lưng mình, ông lại thầm thở dài.

Lúc đầu là Tinh Nhi cứ khăng khăng gả vào phủ Hoàng tử, nếu ông thật sự không nể mặt Tiêu Quân Hạo thì về sau người chịu khổ vẫn là Tinh Nhi thôi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio