*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí chợt trở nên ngột ngạt, những người khác vội vàng giải vây.
“Mẫu đơn đỏ hay hoa hồng trắng đều có vẻ đẹp riêng.
Thật ra ta cảm thấy tiểu thư Chương gia vẽ đẹp hơn, Liễu công tử vẽ cũng tốt.”
“Dung Bình Thế tử cũng đẹp lắm!”
Mọi người vội vàng chuyển chủ đề, thấy lông mày của Chương Như Bội đã giãn ra thì mới thở phào.
Nhưng trong lòng bọn họ lại cảm thấy Chương Như Bội hơi hảo thắng quá mức.
Tất cả bọn họ đều đoán rằng người thắng cuộc sẽ là một trong hai người Chương Như Bội và Tề Mộng Nhiên.
Bỗng nhiên có người cao giọng thở dài: “Đẹp, thật sự quá đẹp, thế gian này thật sự có một người đẹp khuynh quốc khuynh thành, quốc sắc thiên hương như thế này ư...!
Mọi người nghe vậy thì đều quay đầu lại, muốn xem thử ai vẽ mỹ nhân mà lại được tán thưởng như thế.
Mấy vị Hoàng tử cũng nhìn sang, thấy chỗ ký tên đề là Tần Nhậm Phong họa tác.
Tiêu Quân Hạo vừa ngước nhìn thì ánh mắt đã trầm xuống
Phong cách vẽ của Tần Nhậm Phong không thể so với Chương Như Bội hoa lệ rườm rà, cũng không giống với Tề Mộng Nhiên tỉ mỉ tinh tế, nhưng lại có khí thế rất thẳng thắn phóng khoáng.
Nữ tử trên giấy phi ngựa vọt lên, áo đen như mực, tự do tự tại, chỉ lộ ra một bên mặt nhưng vẫn tinh xảo mỹ lệ vô cùng, ý vị tiêu sái toát ra khiến cho người ta vừa nhìn đã say mê.
Bức họa này đã thẳng thừng hạ thấp vị trí của những bức họa khác xuống!
Tiêu Quân Vĩ thán phục than thở: “Tần Thế tử tài cao! Xem ra cuộc so tài vẽ tranh lần này đã phân thắng bại rồi!”
Tề Mộng Nhiên trầm ngâm nhìn thoáng qua bức họa, cười nói: “Tranh của Thế tử gia vừa xuất hiện thì bức vẽ của ta chỉ có thể lùi xuống thôi.”
Chương Như Bội nén giận khẽ khịt mũi một tiếng, không nói gì thêm.
Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể thấy rằng tranh của Tần Nhậm Phong vượt trội hơn nhiều so với các bức tranh khác cả về thần thái và ý nghĩa.
Hắn ta đứng nhất cũng là danh chính ngôn thuận
Trong đám đông đột nhiên có người nói khẽ: “Người này hình như là...!Đại cô nương của Vân gia?”
Tuy mỹ nữ trong tranh chỉ lộ một bên mặt nhưng thật sự khí khái quá mạnh mẽ, khiến người ta liên tưởng ngay đến cảnh lúc trước Vân Hiểu Tinh tức giận đánh Chương Như Bội!
“Chẳng phải Thế tử của Tây Bình hầu đã đính hôn với Nhị cô nương rồi à? Sao lại vẽ Đại cô nương thế?”
“Bàn về dung mạo thì rõ ràng Đại cô nương hơn một bậc, vả lại ai mà không biết trong Vân gia người được yêu chiều nhất chính là Đại cô nương? Nghe nói hiện giờ Vân gia còn do Đại cô nương làm quản gia đấy!”
“Ồ, thế vị phu nhân kia của Tướng quân đâu rồi?”
“Người ta nói bà ta đắc tội Đại cô nương, bị Đại Tướng quân đuổi ra khỏi phủ...!Suỵt, ngươi nhỏ giọng chút, việc này không thể đồn lung tung được đâu!”
Vân Giai Ý nghe đám đông xì xào bàn tán thì tức giận đến mức cả người run lên, vô thức nhìn về phía Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh.
Nhưng nàng ta phát hiện hắn ta lại đang hớn hở nhìn Vân Hiểu Tinh.
Trái tim nàng ta thắt lại, bàn tay vô thức siết chặt chiếc khăn!
“Hương đã cháy hết!” Quản sự nói.
Rắc rắc.
Cây bút kẻ lông mày trong tây Vân Hiểu Tinh cũng gãy ngang theo tiếng hô đó!
Ngọc Trân nhanh nhảu nói: “Được rồi được rồi, vẽ xong rồi.”
Cô nhóc vội vàng bưng bức vẽ lên sân.
Giấy vẽ không phải giấy tuyên mà chỉ là giấy thô bình thường mà tụi trẻ con hay viết, đặt lên so sánh thì trông vô cùng thô kệch.
Nhưng khi bức tranh được hoàn thành, vẻ mặt của mọi người chợt thay đổi, đều đồng loạt hít sâu một hơi!
Tiêu Quân Hạo bình tĩnh nhìn bức vẽ kia, trong đôi mắt đen ngập tràn vẻ kinh ngạc!
Đây thực sự là bức tranh Vân Hiểu Tinh đã vẽ ra ư?
Bỗng chốc không một ai lên tiếng, cuối cùng vẫn là Tần Nhậm Phong hoàn hồn lại đầu tiên, cất cao giọng cười: "Xem ra bức họa của ta phải bị đưa xuống rồi!”
Giấy của Vân Hiểu Tinh là giấy thô, bút cũng chỉ là bút vẽ lông mày, người trong tranh càng không phải là mỹ nhân tuyệt thế mà là tiểu nha hoàn túc trực bên cạnh bức tranh.
Nhưng chỉ bằng mấy nét phác họa đậm nhạt đan xen mà tiểu nha hoàn đã hiện ra hoàn chỉnh trên giấy, lông mày không tô cũng thắm, xinh xắn ngây thơ, đã vậy còn sống động như thật.
Dường như tiểu nha hoàn bên cạnh đã đi ra từ trong bức tranh nên mới có thể mang hình dáng giống nhau đến vậy.
Bức họa chân thực đã đành, nhưng chỉ bằng vài nét bút mà Vân Hiểu Tinh đã thể hiện được thần thái của tiểu nha hoàn, thanh tú đẹp đẽ khiến cho người ta vô thức cảm thấy nàng ấy quả thật rất xinh đẹp!
Vân Hiểu Tinh khẽ cười, nói về vẽ tranh thì sao nàng có thể so được với những thiếu gia tiểu thư từ nhỏ đã làm bạn với bút mực này.
Cũng may là ở thời hiện đại nàng đã từng học phác họa nhân vật, vừa hay có thể dùng được ở chỗ này.
Nàng lấy khăn tay lau đi lớp phấn lông mày dính trong lòng bàn tay, thong thả nói: “Đẹp có từ nghìn đời, đẹp có hàng trăm loại, tất cả sự vật trên thế gian này đều đẹp cả.
Dù là tóc trắng hay nếp nhăn thì đều có nét đẹp riêng, chỉ là người ta có thưởng thức được hay không thôi.
Nếu tất cả mọi người đều đẹp thì sao lại chỉ vẽ Bách mỹ đồ thôi? Gò bó quá rồi đấy!”
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Quân Hạo bình tĩnh nhìn Vân Hiểu Tinh, có một sự thay đổi nào đó trong cách hắn nhìn nàng mà ngay cả hắn cũng không biết rõ.
Vân Giai Ý cũng giật mình nhìn Vân Hiểu Tinh.
Khóe mắt nàng ta thoáng liếc qua Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh rồi dời đi.
Nàng ta cắn môi, chợt lớn tiếng nói: “Tỷ tỷ giỏi thật đấy, ngay cả muội muội cũng không ngờ tỷ lại vẽ đẹp như vậy.
Người đứng đầu vòng thi đấu đầu tiên này nhất định phải là tỷ rồi!”
Vân Hiểu Tinh nghe vậy thì hơi ngạc nhiên.
Sao Vân Giai Ý lại đứng về phía nàng? Lên cơn gì vậy?
Vân Giai Ý vừa dứt lời thì Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh cũng cười theo: “Vân Nhị cô nương nói rất đúng, Đại cô nương vẽ tốt, lập ý càng tốt hơn.
Ngũ ca, nếu bức họa này mà không xếp thứ nhất thì ta không phục đâu!”
Lục Hoàng tử làm vậy rõ ràng là quang minh chính đại đứng về phía Vân Hiểu Tinh
Tiêu Quân Vĩ nhìn Tiêu Quân Hạo đang im lặng không nói gì, mỉm cười: “Lời này của Lục đệ sai rồi, vị trí đứng đầu không phải do ta định đoạt, phải do tất cả mọi người cùng quyết định.” Hắn ta ngừng lại một lát: “Nhưng giờ nghĩ lại, chắc cũng không có ai dị nghị gì đâu!”
“Vân Đại cô nương hoàn toàn xứng đáng!”
“Vẽ tốt!”
Đám đông đồng thanh hưởng ứng, chỉ trừ có Chương Như Bội đã hạ quyết tâm phải thẳng ngay từ đầu.
Đôi mắt nàng ta đỏ bừng vì tức giận.
Nàng ta không ngờ mình sẽ thua, lại còn thua trong tay kẻ vô dụng như Vân Hiểu Tinh.
Vòng thứ hai, so tài cưỡi ngựa bắn cung.
Quy tắc cực kỳ đơn giản.
Phủ của Ngũ Hoàng tử có một khu vực chuyên dụng dành cho cưỡi ngựa bắn cung.
Mọi người cưỡi ngựa rồi bắn tên, ai bắn trúng nhiều bia nhất sẽ là người đứng đầu.
Đại Lệ trọng võ, ngay cả nữ nhi nhà bình thường cũng có thể phóng ngựa kéo dây cung.
Chỉ trong chốc lát mà sân đấu đã vô cùng náo nhiệt.
Mặc dù Chương Như Bội không giỏi khoản này lắm, nhưng sau khi bắn thử, nàng ta cũng có thể bắn trúng vài mũi tên dài.
Ngọc Trân hầu hạ Vân Hiểu Tinh thay quần áo.
Chờ các nàng đến được thao trường luyện tập thì bên trong đã vô cùng huyên náo.
Ngọc Trân liếc thoáng qua giữa sân, mắt chớp chớp: “Tiểu thư, phải làm sao bây giờ?"
Nô bộc là người hiểu rõ chủ nhân nhất, nàng ấy biết với chút bản lĩnh đó của tiểu thư thì đừng nói thiện xạ, bắn trúng bia đã tốt lắm rồi!
"Tiểu thư, chúng ta cứ nói là trẹo chân, không xuống sân nữa, được không?”
Vân Hiểu Tinh dở khóc dở cười, trở tay cốc đầu Ngọc Trân: “Yên tâm, ta đã cân nhắc rồi.
Ngọc Trân thở dài, không nhịn được nói: “Nghe nói học viện Hoàng gia sắp khai giảng, nhưng phủ Tướng quân chỉ có một người được tham gia.
Nếu Đại tướng quân có thể nhường vị trí ấy cho tiểu thư thì tốt quá, đến lúc đó người có thể học cưỡi ngựa bắn tên rồi.”
“Học viện Hoàng gia à? Có vui không?” Vân Hiểu Tinh thuận miệng hỏi.
Ngọc Trân nghe xong liền biết tiểu thư nhà mình đã nổi hứng thú rồi, hưng phấn nói: “Vui lắm ạ! Người ta nói trong đó có đủ mọi loại người, có cả người nước ngoài nữa, thú vị vô cùng!”
Vân Hiểu Tinh giật mình: “Phủ chúng ta chỉ được chọn một người đi học thôi à?”
“Đúng vậy đó tiểu thư.
Đại Tướng quân thương người nhất, hay là chúng ta đến cầu xin ngài ấy đi?”
“Ngươi muốn đi chơi chứ gì?”
Ngọc Trân lè lưỡi: “Tiểu thư không muốn đi ạ?”
Muốn thì có muốn, nhưng chỉ có một người được đi, nàng không muốn Vân Duệ Khải phải khó xử.
“Đến lúc đó rồi nói tiếp.
Cách đó không xa, có người chợt hoảng hốt kêu lên: “Con ngựa kia chạy mất rồi, cẩn thận!”
Vân Hiểu Tinh giương mắt nhìn.
Một con tuấn mã màu đen đang xông thẳng tới chỗ nàng, cái bờm dựng lên, trong mắt chỉ có sự kiêu ngạo và ngang bướng, đụng bay liên tiếp mấy cái hàng rào!
Tiêu Quân Vĩ nhìn thấy rõ ràng: “Nguy rồi! Đó là Đại cô nương của Vân gia.
Bát đệ.”
Hắn ta quay đầu lại thì chỉ thấy Tiêu Quân Hạo vốn nên đứng bên cạnh mình đã cướp ngựa chạy đi, người cùng chạy đến còn có cả Thế tử của Tây Bình Hầu nữa.
.