*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù Tứ Hoàng tử Tiêu Quân Khanh lớn tuổi hơn Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh nhưng mẹ đẻ của hắn ta lại là cung nữ bên cạnh Lưu Quý phi.
Cho nên mặc dù bà ta được Hoàng thượng coi trọng, lập làm hậu phi thì cũng chỉ là Quý nhân cấp thấp nhất.
Vì vậy mà từ nhỏ Tiêu Quân Khanh đã được nuôi trong cung của Lưu Quý phi.
Tứ Hoàng tử và Lục Hoàng tử lớn lên cùng nhau, đương nhiên quan hệ sẽ khăngam khít hơn so với các huynh đệ khác.
Tiêu Quân Khanh nhìn ánh mắt của Tiêu Quân Minh thì hiểu ngay ý đối phương, lập tức cười nói với Vân Hiểu Tinh: “Thân thủ của Vân Đại cô nương rất tốt.
Bát đệ, đệ cũng cưỡi ngựa bắn cung rất giỏi, sao không thử so tài với Vân Đại cô nương một lần? Xem thử đệ giỏi hơn hay là chiếc nỏ Gia Cát này lợi hại hơn, thế
nào?”
Tiêu Quân Hạo dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Quân Khanh rồi lại liếc qua khuôn mặt lạnh băng của Tiêu Quân Minh, lập tức hiểu rõ ý đồ của bọn họ.
Nhưng hắn cũng thật sự tò mò về chiếc nỏ Gia Cát của Vân Hiểu Tinh, không khỏi nảy sinh ý định: “Cũng được."
Vân Hiểu Tinh vốn muốn thắng một trận nở mày nở mặt, nào ngờ mình lại bị buộc thi đấu thêm một trận.
Nhưng mấy vị Hoàng tử đều đã mở miệng, nếu nàng từ chối thì hơi mất mặt, bèn thở dài trong lòng rồi nói: “Bát Hoàng tử điện hạ, nếu đã thi đấu thì cá cược thêm ván nữa nhé?”
Đã bị ép phải đi làm thì ít nhất phải tạo cho mình chút niềm vui nho nhỏ chứ, nếu không sẽ rất nhàm chán.
“...!Sắc mặt Tiêu Quân Hạo lạnh buốt.
Sao bây giờ nữ nhân này lại thích đánh cược như vậy?
Chuyện gì cũng muốn đánh cược một kèo!
“Ngươi muốn cược gì?”
Đáy mắt Vân Hiểu Tinh hiện lên chút gian xảo: “Nếu như ta thắng thì cho ta được vào học trong học viện Hoàng gia, thế nào?”
Tiêu Quân Hạo hơi ngẩn ra.
Hắn không ngờ Vân Hiểu Tinh lại muốn tới học viện Hoàng gia.
Hắn nhớ mang máng nàng chỉ cần đọc sách du ký cũng có thể ngủ gật, giờ nàng muốn tới học viện Hoàng gia làm gì?
Chương Như Bội đã bị Vân Hiểu Tinh vả mặt rất nhiều lần, đau đến mức đã sớm đánh mất đi lý trí, nhất định phải kéo Vân Hiểu Tinh xuống nước.
Giọng nói bén nhọn của nàng ta lập tức vang lên: “Vân Hiểu Tinh, trong học viện Hoàng gia đều là các quý nữ chưa xuất giá, ngươi đã bị phu quân ruồng bỏ còn tới thư viện cho mất mặt, xấu hổ ra hả?”
Vân Hiểu Tinh quả thật muốn thay Chương Thừa tướng dốc hết nước trong đầu con gái ông ta ra, sao nàng ta lại có thể ngu ngốc đến thế được chứ?
Nàng thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Chương tiểu thư, ta đã nói từ trước rồi, người bị bỏ là Tiêu Quân Hạo, không phải ta.
Rốt cuộc Chương tiểu thư này là fan cuồng hay antifan đây? Sao lại dốc hết sức lực đẩy Tiêu Quân Hạo xuống hố lửa vậy không biết?
Chương Như Bội vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng khi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt lạnh băng của Tiêu Quân Hạo thì nàng ta lại bất giác rùng mình, lắp bắp nói không nên lời.
Tiêu Quân Hạo hờ hững thu ánh mắt lại.
Hắn không thích nữ nhân ngu ngốc, nhất là loại nữge nhân đã ngu ngốc lại còn không tự nhận ra này.
Tần Nhậm Phong đi đến bên cạnh Vân Hiểu Tinh, thấp giọng nói: “Vân cô nương, vừa rồi cô lao tâm lao lực, hay là ta thay cô nương thi đấu trận này? Mặc dù tại hạ bất tài nhưng sẽ cố hết sức.”
Tiêu Quân Hạo nắm trọng binh trong tay, võ nghệ cao cường, là người đứng đầu trong số các Hoàng tử, xưa nay luôn mang danh xưng là Thiết Huyết Chiến Vương.
Năm đó Bắc Nhung xâm phạm lãnh thổ, hắn chỉ mới mười tám tuổi mà đã sử dụng cây cung hạng nặng do các thiết giáp lực sĩ trong quân kéo ra, lần lượt bắn chết ba người, thậm chí cả Đại tướng của Bắc Nhung đang trốn phía sau cũng bị bắn chết.
Từ đó hắn đã vang danh thiên hạ!
Dù nỏ Gia Cát của Vân Hiểu Tinh có tinh xảo tuyệt diệu đến đâu thì cũng chỉ là một chiếc nỏ thôi, nàng cũng chỉ là một nữ tử nhu nhược, làm sao có thể so
sánh với Tiêu Quân Hạo?
Vân Hiểu Tinh biếtmm Tần Nhậm Phong lo lắng cho mình nên cũng nhận ý tốt của hắn ta, mỉm cười: “Nếu Tử Hoàng tử đã muốn ta so tài cùng với Bát Hoàng tử mà ta lại không chấp nhận thì chẳng phải sẽ bôi nhọ gia phong của phủ Tướng quân hay sao? Yên tâm đi, ta đã cân nhắc kỹ rồi.
Nếu so tài bắn tên thì sao nàng có thể hơn được người đã từng trải qua chiến trường như Tiêu Quân Hạo.
Tần Nhậm Phong cho rằng nàng không thắng được hắn, chính nàng cũng không nghĩ như vậy, đương nhiên mấy người Tứ Hoàng tử càng không cảm thấy nàng có thể thắng.
Sở dĩ bọn họ giật dây Tiêu Quân Hạo so tài với nàng chỉ vì muốn nhìn Tiêu Quân Hạo tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung với một nữ tử, hạ bệ hắn thôi.
Nhưng nàng không hiểu, nếu nàng đã có thể biết rõ sự tình thì sao Tiêu Quân Hạo lại không nhìn ra được? Hắn đã biết chuyện mà sao vẫn còn muốn đứng ra
tranh tài?
Nhưng giờ đó không phải là chuyện nàng cần quan tâm.
Nàng hơi nhướng mày, cười nói: "Đã là tranh tài thì phải công bằng.
Vừa rồi Chương tiểu thư nói ta thắng mà không vẻ vang gì, chỉ biết lợi dụng nỏ Gia Cát.
Hay giờ thế này đi, Bát điện hạ và ta cùng dùng nó Gia Cát để tỷ thí thì sao? Một trận phân thắng bại!”
“Được.” Tiêu Quân Hạo không quá để tâm.
“Nhưng ta chỉ có một chiếc nỏ Gia Cát, hay để ta thi trước?"
Tiêu Quân Hạo lùi về sau một bước, ra hiệu nàng làm đi.
Vân Hiểu Tinh lập tức búng tay, không ngờ con ngựa ô khi nãy vừa chạy mất dạng lại khá ngoan ngoãn, phi nước kiệu tới.
Nàng tung người nhảy lên lưng ngựa, cơ thể khỏe mạnh và linh hoạt khiến đám người vây xem không khỏi ồ lên khen ngợi!
Vân Hiểu Tinh nở nụ cười, phóng ngựa rong ruổi chạy.
Gió thổi tung mái tóc dài của nàng, làn váy đen dịu dàng giờ lại mang đến cảm giác lạnh lẽo mãnh liệt.
Nàng ra tay nhanh như chớp, mũi tên màu đen xé khí mà lao tới, phát ra âm thanh bén nhọn!
Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh hơi nheo mắt, lực bắn mạnh như vậy, nếu dùng trên cơ thể con người thì sẽ tạo thành sức sát thương lớn cỡ nào chứ!
Nếu như quân đội của Vân gia thật sự trang bị loại nỏ này thì đúng là khiến người ta không thể không lo.
Nhưng quân đội của Vân gia phòng giữ nghiêm ngặt, trước giờ Vân Duệ Khải lại luôn đứng trung lập, nếu muốn lấy được bản vẽ từ tay ông thì quả thật khó càng thêm khó, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Ánh mắt của hắn ta không kìm được mà nhìn về phía Vân Hiểu Tinh đang phấn chấn cưỡi ngựa giữa sân, hiện ra chút sắc bén.
Vân Giai Ý hơi nghiêng đầu, vừa vặn thấy được ánh mắt của Tiêu Quân Minh đang chăm chú nhìn Vân Hiểu Tinh.
Trái tim thiếu nữ của nàng ta giống như bị rơi vào chảo dầu, đau như bị thiêu đốt!
Nàng ta nhìn về phía Vân Hiểu Tinh với ánh mắt lạnh lẽo!
Vân Hiểu Tinh vẫn chưa biết mình lại đột nhiên bị cõng một cái nồi trên lưng, nàng thừa dịp ghìm cương ngựa rồi xoay người, đầu ngón tay nhanh chóng nhấn vào nỏ Gia Cát bắn tên, sau đó thả người xuống ngựa.
Quản sự ở đằng xa canh giữ bên cạnh bia lúc này cũng cao giọng đếm số: “Vân Đại cô nương đều bắn trúng vòng mười điểm.
Điểm tối đa!”
Đám đông lại bắt đầu ồ lên.
Mặc dù vừa nãy Vân Hiểu Tinh đã bắn trúng một lượt vòng mười điểm, nhưng hai lần phát huy ổn định đã chứng minh Vân Hiểu Tinh không phải ăn may mà là có thực lực chân chính.
Vân Hiểu Tinh nghe báo điểm xong thì mỉm cười, rạng rỡ động lòng người.
Nàng tủm tỉm đưa nỏ Gia Cát cho Tiêu Quân Hạo: “Bát điện hạ, lần đầu ngươi sử dụng chiếc nỏ này, ta mà thắng thì người ta cũng sẽ nói ta thắng không vẻ vang.
Ngươi có muốn thử trước một lần không?”
“Không cần.”
Tiêu Quân Hạo nhận lấy nỏ Gia Cát, chợt nhíu mày.
Nhiệt độ cơ thể nàng luôn cao hơn so với người bình thường một chút, vì vậy trên lớp kim loại vẫn còn mang theo hơi ấm của nàng, còn thấp thoáng ngửi được mùi thơm rất nhạt.
Hắn không khỏi giương mắt nhìn nữ tử xinh đẹp tuyệt trần trước mặt.
Nàng vừa mới phi ngựa bắn cung, khuôn mặt vốn trắng nõn giờ đã trở nên đỏ ửng, càng làm tôn thêm sự xinh đẹp của nàng.
Đôi mắt trong veo ấy luôn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nhiệt tình giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ, tràn đầy vẻsy lộng lẫy khiến người ta không dám nhìn thẳng!
Từ khi nào mà dáng vẻ của Vân Hiểu Tinh đã trở thành thế này?
Trái tim Tiêu Quân Hạo vô thức rung động, nhưng lại bị hắn cứng rắn đè nén.
Hắn kéo lấy dây cương trong tay Vân Hiểu Tinh, xoay người nhảy lên lưng ngựa ô.
Ngựa ô giận tím mặt!
Dù sao Vân Hiểu Tinh cũng là tiểu nữ tử nũng nịu thơm ngát, cưỡi thì cưỡi thôi, Lão Hắc nó cũng vẫn có chút thể diện.
Nhưng sao cái thằng thối tha này cũng muốn cưỡi trên người nó thế?
Nó có thể kiên nhẫn nhưng không thể chịu nhục!
Vân Hiểu Tinh nhìn con ngựa ô đang vô cùng tức giận nhảy ngược lên, không thể không thừa nhận sự ngoan ngoãn của nó trước đó là đã nể mặt nàng lắm rồi.
Nếu không thì với tư thế điên cuồng như vậy, chắc chắn nàng cũng sẽ bị hất khỏi lưng ngựa!
Nhưng dù sao Tiêu Quân Hạo vẫn là người từng rong ruổi sa trường.
Ngựa ô chạy quanh thao trường tầm mười vòng, thân hình của hắn vẫn vững chãi như núi Thái Sơn, ngay cả động tác cầm dây cương cũng không thay đổi, cứng rắn ép buộc con ngựa ô kiêu căng khó thuần vào quy củ.
“Giá!”
Ngựa ô tức giận thở phì phò.
Hảo hán phải biết nhẫn nhịn, không liều mình tính toán thiệt hơn!
Tạm thời lão tử nghe lời ngươi trước đã, sau này sẽ tránh xa ngươi ra!
Tiêu Quân Hạo nắm chặt nỗ Gia Cát, nhìn cái bia ở đằng xa, giơ tay bắn nhanh một mũi tên.
Mũi tên sắc bén vừa bắn ra, sắc mặt lạnh lùng của Tiêu Quân Hạo cũng hơi thay đổi.
Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn thẳng vào Vân Hiểu Tinh ở đằng xa, toát ra đầy vẻ lạnh lùng!
Nét mặt Vân Hiểu Tinh tươi cười như hoa, nàng làm như không thấy ánh mắt lạnh lẽo cứng rắn của Tiêu Quân Hạo.
Nàng đã động tay động chân vào chiếc nỏ, cũng biết chắc chắn không thể gạt được hắn!
Nhưng thế thì liên quan gì đến nàng chứ? Trước đó nàng đã đề nghị hắn dùng thử rồi, là chính hắn không thử đấy chứ, giờ xảy ra vấn đề có thể trách nàng được chắc?”
Chỉ trong chốc lát, Tiêu Quân Hạo đã bắn ra mười mũi tên.
Quản sự tiến lên xem thành tích, giọng nói vô thức hơi run rẩy: "Bát Hoàng tử bắn mười mũi tên trúng vòng số chín! Vân Đại cô nương thắng!”
Tất cả mọi người đều xôn xao.
.