*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt của mọi người hơi kỳ lạ, nhất là những quý nữ đã tin phục trước phong thái của Vân Hiểu Tinh, nét mặt họ càng kỳ lạ hơn.
Lục Tiểu Tiểu là người thẳng thắn, không nhịn được mà nói: “Vân Nhị tiểu thư đang làm gì vậy? Tỷ muội đồng lòng thì mới phát huy được sức mạnh lớn lao, nàng ta đang cố tình khiến Hiểu Tinh tỷ tỷ mất mặt à?”
Vân Hiểu Tinh nhướng mày, hỏi: “Sao thế, kỹ năng đánh đàn của nàng ta tốt lắm à?”
Tề Mộng Nhiên có quan hệ không tệ với Vân Giai Ý nên biết khá nhiều.
Nàng ta nói khẽ: “Giai Ý học đàn từ nhỏ, còn được danh gia dạy dỗ, kỹ năng rất tự nhiên, ngay cả đại sư âm vận trong cung cũng phải trầm trồ, nàng ấy đạt danh hiệu đệ nhất tài nữ cũng nhờ ngón đàn tuyệt vời đó.
Vân Hiểu Tinh tìm trong trí nhớ, mẹ kế của nàng đã dạy dỗ Vân Giai Ý nghiêm khắc từ nhỏ, phải tập luyện bất chấp thời tiết khắc nghiệt, nhưng bà ta lại cho nguyên chủ tự do.
Hồi nhỏ, cho dù nguyên chủ không đi học, bà ta cũng không quan tâm, còn cho nàng ấy bạc, ngấm ngầm dung túng cho hành vi trốn học vì lười này.
Cũng phải thôi, nếu không như thế, sao bà ta dạy được một Đại tiểu thư vừa vô dụng vừa hung hãn, cùng với Nhị tiểu thư có tiếng thơm “đệ nhất tài nữ” chứ!
Nàng nhìn Vân Giai Ý rồi thong thả nói trước ánh mắt lo lắng của mọi người: “Muội muội xuất sắc như thế, đương nhiên ta sẽ kém hơn, nhưng đã cược rồi nên vẫn phải thử”
Nghe thấy nàng nói thế, người khác càng thấy muội muội như Vân Giai Ý không hiểu chuyện, sao lại phá rối tỷ tỷ thế này chứ.
Vân Giai Ý nắm chặt tay, nàng ta biết mình hơi mạo hiểm khi làm thế này, thậm chí còn đi ngược với hình tượng mà nàng ta gây dựng trong mắt đám đông trước đó.
Nhưng chỉ cần nốt lần này thôi, sau khi giẫm đạp lên Vân Hiểu Tinh, nàng ta sẽ có cách để xoay chuyển tình hình.
Nàng ta cụp mắt, lạnh lùng nhìn Vân Hiểu Tinh đang được đám đông vây quanh, ấn nhẹ ngón tay lên dây đàn, trong mắt xuất hiện vẻ kiên quyết.
Cuộc so tài bắt đầu, để đảm bảo, Vân Giai Ý lập tức yêu cầu diễn tấu đầu tiên, chủ nhà Tiêu Quân Vĩ cũng đồng ý.
Ngay sau đó, tiếng đàn trong trẻo vang lên từ đầu ngón tay Vân Giai Ý, khiến mọi người ngẩn ngơ, như lạc vào giữa rừng xanh, lắng nghe tiếng hót khẽ khàng của chim bói cá khiến trái tim người ta yên bình!
Khúc nhạc kết thúc, đám đông vỗ tay như sấm dậy, Tứ Hoàng tử Tiêu Quân Khanh vỗ tay khen: “Khúc nhạc này chỉ có ở trên trời thôi, chứ đâu được nghe nhiều trên đời chứ!”
Tiêu Quân Vĩ nhìn Tiêu Quân Hạo, nói khẽ: “Em dâu...!
Tiêu Quân Hạo quay đầu, im lặng nhìn Ngũ ca của mình.
Tiêu Quân Vĩ bật cười, hắn ta cố tình gọi nhầm đấy: “Liệu Vân Đại cô nương có thắng không?”
Tiêu Quân Hạo khẽ nhíu mày.
Hắn nhớ hồi trước Vân Hiểu Tinh từng khoe tài đàn trước mặt hắn.
Tiếng đàn khá du dương, nhưng sau đó hắn lại phát hiện một cầm nương đang lén gảy đàn bên dưới đàn.
Cái khác thì Vân Hiểu Tinh không giỏi, chứ lừa dối thì tài vô cùng.
Hắn hờ hững rời mắt, lạnh lùng nói: “Ta không biết”
Tiêu Quân Vĩ vốn đang hy vọng Tiêu Quân Hạo sẽ khen Vân Giai Ý, nhưng thấy hắn nghiêm túc như thế, hắn ta bỗng có cảm giác mất cả chì lẫn chài.
Hắn ta lắc đầu, thấy Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh cũng đang nâng chén với Vân Giai Ý từ xa để thể hiện sự tán thưởng.
Tiêu Quân Vĩ lại nhìn sang Tiêu Quân Hạo vẫn đang hờ hững, không hề định ban ơn, bất đắc dĩ thở dài, cảm giác mất cả chì lẫn chài lại càng sâu sắc.
Hắn ta tổ chức bữa tiệc này để Tiêu Quân Hạo lôi kéo Phượng Tinh, giờ thì hay rồi, chỉ hời cho Lão Lục.
Vân Giai Ý thấy Tiêu Quân Minh mời rượu mình thì không giấu nổi sự vui mừng, khóe môi hơi nhếch lên, dè dặt cười: "Tỷ tỷ, tỷ thấy muội muội biểu diễn thế nào?”
Người khác không biết, nhưng nàng ta biết rõ Vân Hiểu Tinh chỉ là đứa vô dụng, còn không phân biệt được dây đàn, sao thắng nổi nàng ta chứ!
Ván này, nàng ta thắng chắc rồi!
Vân Hiểu Tinh uể oải ngáp một cái, khúc nhạc vừa rồi khiến nàng buồn ngủ, nàng thản nhiên nói: “Cũng được!”
Ánh mắt Vân Giai Ý trở nên lạnh lùng, nói bằng giọng mỉa mai: “Hay là lát nữa tỷ tỷ lên đài thì chơi lại lại khúc mà cầm nương dạy hôm trước đi, đó là giai điệu đơn giản nhất đấy”
Chương Như Bội bên cạnh cũng giễu cợt: “Nghe nói hồi trước Vân Hiểu Tinh từng khiến sáu thầy dạy âm luật tức giận tới mức bỏ đi, còn không biết Cung, Thương, Giốc, Chủy, Vũ là gì, vô dụng thế thì chơi được khúc nhạc nào hay chứ”
Vân Giai Ý bên cạnh mỉm cười dịu dàng rồi giả vờ nghiêm túc giải thích: “Chương tiểu thư nhớ nhầm rồi, đâu phải sáu, rõ ràng là bảy..
Nói tới đây, nàng ta lập tức im bặt, hình như vừa nhớ ra là không nên bóc mẽ tỷ tỷ của mình.
Thấy cảnh tượng này, Tề Mộng Nhiên khẽ nhíu mày, trước đó nàng ta khá thân với Vân Giai Ý, cũng thấy đối phương luôn hào sảng, là tài nữ nổi tiếng, hai người có rất nhiều đề tài chung, cũng rất vui vẻ khi đi cùng.
Nhưng sao hôm nay Giai Ý lại...!
Sau đó có mấy cô con gái nhà quan cũng lên đài diễn tấu, nhưng hiệu quả biểu diễn không thể sánh bằng Giai Ý, còn khiến tiếng đàn của Vân Giai Ý trước đó càng dễ nghe hơn.
Sau khi mọi người diễn tấu xong, đám đông nghĩ chắc hẳn hạng nhất sẽ thuộc về Vân Giai Ý rồi.
Đúng lúc đám đông chuẩn bị bỏ phiếu, Vân Hiểu Tinh đã ôm tì bà, bước lên đài, nhìn đám đông, ngạo nghễ nói: “Vội gì chứ, ta còn chưa chơi mà!”
Đám đông khựng lại, nhưng ai cũng có vẻ mỉa mai, họ đã cố tình không nhắc gì nhiều để khiến Vân Hiểu Tinh đỡ bẽ mặt rồi, nào ngờ nàng vẫn ngu ngốc như thế, dám bước lên đài.
Nhưng Tiêu Quân Hạo lại nhìn người đang tự tin ôm hờ chiếc đàn tì bà bằng ánh mắt phức tạp.
Vân Hiểu Tinh không quan tâm tới suy đoán của mọi người, nàng thản nhiên ngồi xuống, gảy bừa mấy dây để thử âm thanh, sau đó nàng ngẩng lên, mỉm cười với đám đông, vẻ ngoài tuyệt đẹp còn rạng ngời hơn cả ánh nắng, khiến người khác gần như không mở mắt nổi!
Tinh!
Tiếng đàn trong trẻo và tự do lan rộng, đó không phải giai điệu đồng quê, mà là tiết tấu dồn dập, âm điệu vang dội, thấp thoáng khí thế sát phạt, làn điệu sôi động và biến đổi liên tục cứ tăng dần, mang âm hưởng khoáng đạt và trầm lắng!
Tiêu Quân Hạo bỗng ngước lên.
Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh cũng không nhịn được mà nói: “Đây là...!nhạc chiến à?”
Tiêu Quân Hạo khẽ nói: “Là nhạc chiến của quân doanh.
Đó là đêm trước trận chiến, khi quân doanh xếp thành hàng, kỵ binh đằng trước, bộ binh đằng sau, chờ tiếng kèn lệnh để lao ra sa trường đẫm máu.
Làn điệu đang gấp gáp và vui vẻ bỗng chậm lại, lúc căng thẳng lúc thong thả, chợt gần chợt xa, dường như xung quanh đều là quân mai phục, khiến người ta không dám manh động.
Sau đấy một âm dài bỗng vang lên từ đâu đó, tiếng đàn nhanh, nhanh nữa, cuối cùng phát ra âm thanh như tiếng nổ sau tiếng nứt
Chiến tranh!
Cuối cùng chiến tranh cũng đã bắt đầu!
Tiếng nhạc phức tạp, mãnh liệt và kíc,h thích, ồn ào và dữ dội, khiến máu của người ta sôi trào, vô thức muốn hét to rồi xông lên, ra trận giết giặc để bảo vệ nước nhà!
Cuối cùng chiến tranh cũng kết thúc, giai điệu bi thương và nặng nề chậm rãi vang lên, bên cạnh niềm vui là nỗi buồn càng sâu sắc hơn nữa.
Tướng địch tự sát, thây chất đầy đồng, vô số kền kền đang bay quanh, hai bên đều đang nhặt xác.
Ở nơi xa, dường như có tiếng gào khóc của vợ con ở quê nhà, cũng có bóng dáng trưởng bối ngóng trông.
Giọng quê hương đặc sệt tấu lên một làn điệu dài.
Về thôi!
Tinh!
Một tiếng động nhỏ vang lên, tiếng đàn nhỏ dần rồi im bặt...!
Dường như đám đông ở sân đã hoàn toàn đơ ra, một lúc lâu sau vẫn im lặng, mọi người đều chìm đắm trong tiếng đàn, không sao thoát ra nổi!
.