Vân Hiểu Tinh thấy sắc trời dần tối đi, dù gì nơi này cũng hẻo lánh, hai cô gái như nàng và Ngọc Trân về quá muộn e là sẽ gặp nguy hiểm, thế là lại nói với mẹ Cẩu Oa: “Yên tâm đi, các ngươi cũng biết danh tiếng của phủ Tướng quân rồi đấy, ta sẽ không hại các ngươi đâu.
“Vâng vâng vâng! Ta nhất định sẽ làm tốt, nhất định sẽ làm thật tốt!” Bây giờ mẹ Cẩu Oa đã coi Vân Hiểu Tinh là Bồ tát cứu mạng rồi, đã thế còn nghe là chuyện tốt, sao có chuyện từ chối được.
Sau khi Vân Hiểu Tinh dặn dò xong thì nhanh chóng cùng Ngọc Trân rời khỏi nơi tối tăm này.
Khi hai người về tới phủ Tướng quân, Vân Hiểu Tinh bèn gọi quản sự tới hỏi: “Ta nhớ trong số của hồi môn của ta có rất nhiều điền sản phải không? Tổng cộng có bao nhiêu, ông có biết không?”
Quản sự không biết tại sao Vân Hiểu Tinh đột nhiên hỏi tới việc này, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Bẩm tiểu thư, tổng cộng có năm trăm mẫu, đều là ruộng nước tốt nhất
“Người nào trồng?”
“Đều là nông hộ đã ký tên bán đứt với phủ và một vài nô bộc mắc sai lầm.
Đại tiểu thư đột nhiên hỏi chuyện này là vì có điều gì không thỏa đáng sao a?"
Vân Hiểu Tinh suy nghĩ, nếu ruộng trong của hồi môn đã có người trồng, Hạ Bát Lý nhiều người như vậy cũng không tiện nhét vào, chi bằng chia ra, điều khoản cũng sạch sẽ.
“Thế này đi, ngươi sai người ra ngoài mua thêm chút ruộng, tiền lấy từ của hồi môn của ta, phải chọn ruộng tốt, mua được bao nhiêu thì cứ mua, ta có việc gấp cần dùng.
Vân Hiểu Tinh quản lý nhà cửa rất tốt, quản sự không hỏi lấy một câu đã vội vàng ra ngoài làm ngay, chưa tới hai canh giờ, một xấp khế đất dày cộp
đã đặt trên bàn Vân Hiểu Tinh.
Ngọc Trân lật những khế đất kia, nghẹn họng trân trối: “Tiểu thư, chúng ta tốn một đống bạc như vậy, mua nhiều đất như thế để làm gì? Chúng ta cũng có trồng hết được đâu!”
Vân Hiểu Tinh cười khẽ: “Nhà chúng ta không trồng hết được thì cứ thuê người là xong.
“Thuê người ấy ạ? Thế này thì cần bao nhiêu người chứ?”
“Hạ Bát Lý nhiều người như vậy, sợ cái gì.
Ngọc Trân kinh ngạc: “Tiểu thư, người mua nhiều đất như vậy là để cho họ trồng trọt sao! Thế, thế này đâu có đáng đâu, cho dù thu tiền thuê thì chẳng biết ngày tháng năm nào mới thu lại được! Tiểu thư, chúng ta làm vậy để làm gì?”
Vân Hiểu Tinh cười chẳng chút để ý, không hề đáp lại.
Để làm gì ư?
Đương nhiên là để lòng người hướng về mình rồi.
Nếu triều đình đã cố ý tạo ra dư luận rằng phủ Đại Tướng quân không chịu trả quyền, vậy thì nàng sẽ ra tay từ bách tính bình thường.
Có được lòng dân sẽ có được thiên hạ, nếu bách tính đều nói Đại Tướng quân tốt, cho dù Càn Khang Đế có ý định gì thì cũng phải cân nhắc.
Hơn nữa nàng không chỉ muốn trồng ruộng, nàng còn muốn bỏ tiền cho học sinh đi học, tới mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm sau sẽ hoàn toàn chiếm được lòng dân!
“Tiểu thư!” Ngọc Trân cảm thấy tiểu thư nhà mình đúng là càng ngày càng cao thâm khó dò, rồi lại nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, tiểu thư, chúng ta tiêu nhiều tiền như vậy, mua nhiều đất như thế, kinh động tới cả bên lão phu nhân và Nhị tiểu thư rồi.
Ban nãy ta vừa ra ngoài nhìn thử, nha hoàn trong viện bọn họ cũng lén liếc sang bên này rồi đấy”
“Bọn họ muốn nhìn thì cứ để bọn họ nhìn, sợ gì chứ?” Vân Hiểu Tinh cười khẩy: “Ta đâu có dùng bạc của họ.”
Một đám yêu ma quỷ quái, chỉ dám nấp trong bóng tối làm việc thôi!
Tâm trạng của Vân Hiểu Tinh rất tốt, hôm sau ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, đợi đến khi nàng thong dong ăn xong bữa sáng, mẹ Cẩu Oa đã dẫn hai người đàn ông lớn tuổi đợi ở bên ngoài, họ cứ nơm nớp lo sợ, không dám nói thêm một câu nào.
Vân Hiểu Tinh kinh ngạc: “Sao thế, quản sự bắt nạt các ngươi à?”
Từ lúc nàng quản công việc trong nhà thì đã sửa được gia phong hoàn toàn.
Nàng ghét nhất là chèn ép người khác, vậy mà giờ lại có kẻ đi bắt nạt người khác ư?
Mặt quản sự biến sắc, vội vàng kêu oan: “Đại tiểu thư, bọn ta đều rất cung kính mời họ vào, không bắt nạt ai cả.”
Đại tiểu thư quản việc trong nhà trông thì có vẻ thoải mái, nhưng thực ra từng lời nói hành động đều cân nhắc chừng mực, có thưởng có phạt, làm gì còn ai dám bắt nạt người khác nữa..