*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mẹ Cẩu Oa vui mừng khôn xiết, quỳ phịch xuống dập đầu với Vân Hiểu Tinh, hai nam nhân đi cùng cũng quỳ xuống theo, một người đàn ông lớn tuổi trong đó bật khóc nức nở, xúc động nói: “Chỉ cần Đại tiểu thư đồng ý cho bọn nhỏ đi học, kể cả ta có phải làm ruộng không công cho Đại tiểu thư, ta cũng tình nguyện”
Vân Hiểu Tinh bật cười: “Đây là hai chuyện khác nhau, các ngươi chỉ cần siêng năng làm việc là được.
Đi xuống đi, tới chỗ quản sự ký giấy tờ.
Ba người lại dập đầu mấy cái nữa với Vân Hiểu Tinh, sau đó mới rơi nước mắt cảm kích đi ra ngoài, mẹ Cẩu Oa ở lại phía sau.
Vân Hiểu Tinh hỏi nàng ta: “Vừa rồi ngươi nói là trong nhà ngươi từng có cửa hàng sao?”
Mẹ Cẩu Oa cười ngượng ngùng: “Là một cửa hàng gạo kê, chân cha đứa nhỏ thành thế này nên bán đi rồi.
Cha của bọn nhỏ vì chuyện này mà thức trắng hai ba đêm liền, đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy bứt rứt.”
“Muốn mua lại cửa hàng không?” Vân Hiểu Tinh mỉm cười.
“Muốn chứ! Sao mà không muốn cho được! Nằm mơ cũng muốn!” Mẹ Cẩu Oa vội vàng nói: “Ta cũng tính toán cả rồi, nếu được chia đất thật, ta sẽ thức khuya dậy sớm làm việc, dù sao cũng phải chuộc lại cửa hàng kia trước khi Cẩu Oa thành thân, mai sau còn có cái để dành cho cháu của ta!”
Quả nhiên con người phải có hy vọng mới có động lực được.
Hôm qua mẹ Cẩu Oa còn uể oải thẫn thờ, hôm nay cứ như được tiếp thêm năng lượng, hai mắt sáng ngời, trở lại với dáng vẻ đanh đá dám tạt nước tiểu ra đường ngày hôm đó.
Vân Hiểu Tinh khẽ mỉm cười, không trả lời gì, nói: “Ngươi tên là gì?”
Mẹ Cẩu Oa sửng sốt, lắp ba lắp bắp nói: “Ta, mẹ của ta họ Chương, ta là con thứ ba, sinh vào mùa xuân, cũng không có tên riêng gì nên cứ gọi là Xuân Nương thôi.
Nàng ta vừa nói vừa hoảng hốt, từ sau khi thành thân trở thành con dâu của Lý gia, sinh Cẩu Oa xong thì gọi là mẹ Cẩu Oa, đã rất lâu rồi không có ai gọi nàng ta như vậy nữa.
“Được, từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Xuân Nương” Vân Hiểu Tinh bình tĩnh nói: “Đợi lát nữa Ngọc Trân sẽ dẫn quản sự mảnh đất kia đến.
Nếu như ngươi đồng ý, trừ làm ruộng ra, ngươi còn có thể đi theo người kia học quản lý.
Nếu như học tốt, sau này vị trí quản sự sẽ là của ngươi, đương nhiên sẽ có tiền thưởng cho ngươi.
Nếu như không học được, coi như ta chưa nói gì cả.
Ngươi có đồng ý không?”
Sự phân biệt giữa nam và nữ ở Đại Lệ không gay gắt lắm, nhưng việc phụ nữ ra ngoài làm việc vẫn chiếm số ít.
Nàng không phải người theo chủ nghĩa nữ quyền, nhưng đến bây giờ nàng vẫn tin rằng nam nữ bình đẳng.
Nếu trời xui quỷ khiến đã đưa nàng đến thế giới này, lại đúng lúc trở thành kiểu người có tiền rảnh rỗi, đương nhiên cũng muốn mang lại lợi ích cho những người phụ nữ như Xuân Nương.
Tay Xuân Nương hơi run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt: “Nhưng ta không biết chữ..
“Vậy thì học chữ, học quản sự.
Cuộc đời ngươi còn dài như thế, hãy cho mình cơ hội, rồi sẽ dùng đến thôi” Vân Hiểu Tinh nhẹ nhàng nói: “Tùy vào việc ngươi có muốn hay không”
"Ta..."
“Ngươi muốn không?”
Chương Xuân Nương ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen láy của Vân Hiểu Tinh, cảm thấy đôi mắt kia như phát sáng, lấp lánh hào quang.
Trái tim căng thẳng của nàng ta bỗng bình tĩnh lại, nàng ta cắn răng, lớn tiếng nói: “Ta muốn!”
Nàng ta muốn trở thành người trên người, muốn khiến cho Cẩu Oa tự hào, muốn để cho tất cả mọi người biết Chương Xuân Nương này không phải loại phụ nữ chỉ biết khóc lóc om sòm ăn vạ, mà cũng có thể trở thành người làm nên chuyện
Cuối cùng trong đáy mắt Vân Hiểu Tinh cũng hiện lên ánh cười: “Vậy đi làm đi, nếu có chuyện gì thì ta gánh cho ngươi!”
Xuân Nương vội vàng dập đầu với Vân Hiểu Tinh, cũng không ngồi đợi Ngọc Trân đưa người đến nữa mà chủ động ra ngoài cửa đón.
Cuối cùng cũng
chờ được người, nghe Vân Hiểu Tinh dặn dò vài câu rồi đi theo quản sự.
Vân Hiểu Tinh nhìn theo bóng lưng bọn họ, sau đó lại gọi quản sự trong phủ đến: “Ở phía Hạ Bát Lý kia, ngươi tìm một người phù hợp để trông chừng đi, nhất định không thể xảy ra sai sót gì”
.