*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng ta không thể không kiềm chế lại cảm xúc, khuyên Lục Thị: “Mẹ, chuyện cấp bách bây giờ là chúng ta phải lấy lại quyền quản lý nhà trước đã, cứ từng bước mà làm, rồi sẽ có ngày nàng ta phải khóc!”
“Con ta nói phải!”
Trong lòng Vân Giai Ý bi ai, tất cả tủi thân trong khoảng thời gian này dâng lên, không khỏi vùi vào lòng Lục Thị, chảy lệ đầy mặt: “Mẹ, cuối cùng người cũng về rồi, người mà không về, chỉ sợ con gái sẽ bị nàng ta ức hiếp tới chết mất!”
Tuy Vân Duệ Khải không giận lây sang nàng ta, dù sao nàng ta cũng là Nhị tiểu thư trong nhà, nhưng không có sự bảo vệ của mẹ, nàng ta giống như một gốc bèo mất rễ, không có chỗ dựa.
Lục Thị ôm chặt con gái: “Con yên tâm, mẹ đã về rồi, sau này mẹ sẽ không để người khác bắt nạt con đâu! Trên đường trở về, mẹ cũng đã bàn bạc với tổ mẫu và ngoại tổ mẫu của con rồi.
Mấy ngày tới, mượn cớ thọ thần của Thái hậu, bọn ta sẽ dẫn con ra ngoài đi lại, nếu hôn ước bên phía Tây Bình Hầu đã kết thúc thì cũng nên tìm một nhàsa tốt khác cho con.”
Trong đầu Vân Giai Ý bỗng hiện lên một khuôn mặt tuấn mỹ vô song, mặt nàng ta hơi nóng lên: “Con...!
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, Lục Thị vội nói: “Con có người trong lòng rồi à?”
Vân Giai Ý nhìn vào ánh mắt tràn đầy hi vọng của Lục Thị, do dự một hồi, cuối cùng đè nén niềm thương nhớ Lục Hoàng tử xuống, cúi đầu, ngượng ngùng cười nói: “Mẹ nói gì vậy, con chỉ đang nghĩ tỷ tỷ còn chưa lấy chồng, sao đến lượt con bàn chuyện kết hôn?”
Ánh mắt Lục Thị lạnh lùng: “Lần trước mẹ sốt ruột quả, chờ mẹ suy nghĩ kỹ càng, tất nhiên sẽ nghĩ cách loại bỏ hòn đá ngáng chân này cho con.
“Con gái biết mẹ thương con nhất mà.
Vân Giai Ý yếu đuối nằm trong lòng Lục Thị, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ tới người kia, trái tim nóng bừng.
Ý
Nàng ta phải trở nên tốt hơn, hoàn hảo hơn, như vậy mới xứng với hắn ta, thậm chí có thể đi cùng hắn ta, ngồi lên vị trí chí cao vô thượng kia.
Nàng ta không có ai để giãi bày, chỉ có thể âm thầm nói tâm tư thiếu nữ với gió thu.
Nhưng gió thu vô tình, không truyền được tới tường thành cao lớn, càng không truyền tới tại Tiêu Quân Minh được.
Phủ Lục Hoàng tử.
Tất nhiên Tiêu Quân Minh không biết có người gửi gắm tâm tư thiếu nữ lên người mình, hắn ta lạnh lùng nhìn thợ rèn đang quỳ dưới đất, gương mặt tuấn tú bày ra vẻ âm trầm, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, toàn là sát ý: “Lâu như vậy mà chỉ làm ra cái thứ này, giữ lại cũng vô dụng, lôi xuống”
Thợ rèn sợ hãi xin tha: “Điện hạ tha mạng! Điện hạ tha mạng!”
Phủ vệ trầm mặc lỗi thợ rèn xuống.
Trợ tả bên cạnh nhìn nhau, đều nhìn thấy nỗi sợ trong mắt đối phương.
Đây đã là người thứ ba rồi, nếu cứ tiếp tục, chỉ sợ sẽ liên lụy tới họ.
Một người trong đó đánh bạo nói: “Hồi bẩm điện hạ, những thợ rèn này chỉ là thợ rèn bình thường, cho dù tay nghề tinh xảo tới đâu, nhưng không có bản thiết kế thì cũng không thể làm được loại cung nỏ như điện hạ nói.
Chuyện cấp bách bây giờ vẫn là lấy được bản vẽ ạ.
Ánh mắt Tiêu Quân Minh trầm xuống!
Tất nhiên hắn ta biết đạo lý này, hắn ta hỏi trợ tá: “Gần đây Đại tiểu thư Vân gia có ra khỏi phủ không?”
“Vẫn luôn bảo người trông coi, nhưng vẫn không thấy Vân Đại tiểu thư ra khỏi phủ, hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì mà thủ vệ Vân phủ tăng lên không ít, tạm thời người của chúng ta cũng không nghĩ được cách gì.”
Râm!
Tiêu Quân Minh tức giận tới cựcam điểm, đá bay lư hương bên chân, tia lửa bắn ra.
Nếu như ngày đó Tiêu Quân Hạo không xen vào, hắn ta đã “mời” được Vân Hiểu Tinh về rồi, tất nhiên cũng sẽ lấy được bản vẽ.
Nhưng hiện tại Vân Hiểu Tinh đã trở về Vân gia, Vân Duệ Khải lại đang ở trong Kinh...!Cho dù bây giờ phụ hoàng đã loáng thoáng có bất mãn với Vân Duệ Khải, nhưng dù sao Vân Duệ Khải cũng là Đại Tướng quân, phụ hoàng không thể không cố kỵ
Trợ tá liếc mắt nhìn Tiêu Quân Minh, do dự nói: “Bên phía Vân Duệ Khải sợ là đường cùng rồi, nhưng Đại tiểu thư Vân gia cũng không phải người từ trong khe đá nhảy ra, bản lĩnh của nàng ta chắc chắn là có người dạy.
Hay là chúng ta ra tay từ mặt này, tìm một con đường khác, có lẽ có thể tìm được chút manh mối.
Một trợ tá khác phản bác: “Vân gia không phải nhà bình thường, những danh sư mời tới đều không phải bách tính bình thường, chưa nói tới việc họ có biết không, chỉ riêng chuyện tới lúc đó gây ra động tĩnh lớn là đã mất nhiều hơn được rồi”
Ánh mắt Tiêu Quân Minh khẽ cử động: “Bách tính bình thường?”
“Điện hạ?”
“Vân Hiểu Tinh là thiên kim quý nữ, sao hôm đó lại bỗng tới khu ổ chuột kia? Mà lại trùng hợp hết lần này tới lần khác có người giải vây..” Tiêu Quân Minh khẽ híp mắt, đáy mắt toàn là sự sắc bén: “Đi, đi điều tra xem Vân Hiểu Tinh tới Hạ Bát Lý làm gì!”
“Vâng!”
.