Thời gian càng trôi qua, Chu Nghiên Vũ ngày càng xuống sức, nàng vẫn còn cách bờ khá xa.
Tiếng kêu cứu cũng nhỏ dần rồi biến mất hẳn.
Nàng không ngừng ngụp lặn trong làn nước, nước tràn vào mũi, vào khoang miệng ngày một nhiều, ý thức cũng dần mơ hồ.
Nàng mơ hồ suy nghĩ vẩn vơ, nếu chết đi rồi thì ý thức có xa rời cơ thể nàng không, liệu lúc đấy ý thức của nàng có còn tồn tại không.
Nàng hiện vẫn còn có thể suy nghĩ, vậy là đã chết hay chưa đây?
“Ùm”
Một tiếng động lớn vang lên, có người trên bờ đã nhảy thẳng xuống hồ nước.
Sải tay rắn chắc không ngừng vươn tới, rất nhanh đã đến được vị trí của nàng, không ngần ngại ôm gọn lấy vòng eo thon thả của nàng kéo nàng vào bờ.
Lý Trạch Dương cả người ướt sũng, tóc tai rỉ xuống những giọt nước lách tách, áo choàng nhung trên lưng cũng sậm màu hơn do ngấm nước.
Chàng lật người Chu Nghiên Vũ lại như lật một con cá chiên, nhìn xem “con cá chết” mình vừa cứu được.
Chàng là một vị Tướng quân tốt, luôn trân trọng tính mạng của quân sĩ dưới trướng mình.
Chàng trở thành một võ tướng cũng là vì theo đuổi mục tiêu bảo vệ tính mạng của bá tánh, cho bá tánh được sống sung túc, ấm no.
Vì vậy, khi nghe tiếng kêu cứu, trong lòng chàng chỉ là cảm giác nôn nóng cứu người, không hề để ý xem đó là giọng nam hay nữ.
Khi thấy rõ người vừa được mình cứu lên, Lý Trạch Dương ngây người trong chốc lát.
Thật quá diễm lệ! Mặc dù vừa mới ngâm nước muốn úng cả người đến nơi rồi, chật vật không chịu nổi nhưng nét đẹp của nàng là không thể che giấu.
“Trạch Dương, huynh làm gì mà chạy như bị ma đuổi vậy? A, sao cả người huynh ướt sũng cả rồi?” Trần Tu Kiệt lúc này đã đuổi đến, chưa load nổi tình hình.
Nhưng ngay sau đó, khi đảo mắt qua lại mấy lần thì Trần Tu Kiệt cũng dần tiêu hoá được mọi chuyện.
Tướng quân nhà hắn lại nổi máu anh hùng rồi!
Lý Trạch Dương liếc Trần Tu Kiệt một cái.
Lúc này chàng mới sực nhớ ra điều gì đó, vội vàng kiểm tra hơi thở của Chu Nghiên Vũ, vẫn còn thở, còn may.
Lý Trạch Dương thử lay lay nhẹ người Chu Nghiên Vũ, gọi: “Cô nương, cô nương à, mau tỉnh lại đi.”
Nàng vẫn không có dấu hiệu gì là tỉnh lại.
Trong lòng chàng ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ, nào là danh tiết của các cô nương, nào là nam nữ thụ thụ bất thân.
Thôi, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, cùng lắm nếu nàng định lấy thân báo đáp thì chàng chỉ đành … miễn cưỡng nhận vậy!
Lý Trạch Dương ấn ấn bụng nàng, nước trong miệng cũng được đẩy ra ít nhiều.
Ấn ấn được một lúc, nàng cũng ho ra kha khá nước hồ nhưng vẫn chưa tỉnh.
Trần Tu Kiệt đứng bên cạnh xem không khỏi sốt ruột: “Trạch Dương, cứ như vậy mãi không phải là cách.
Hay là huynh hô hấp nhân tạo cho vị cô nương này đi, ta nghe mấy huynh đệ trong doanh trại nói cách này chắc chắn có hiệu quả.”
Nhìn gương mặt tràn đầy sự “đáng tin cậy” của Tu Kiệt, Lý Trạch Dương hơi quan ngại.
Lúc này, đám người Tri phủ cùng tuỳ tùng của chàng cũng đuổi được đến nơi nhưng chưa lại gần, mới chỉ đứng từ phía xa xa nên không nhìn rõ hoàn toàn.
“Hộc hộc, Tướng quân và Giám quân làm gì mà chạy nhanh như vậy chứ.
Chẳng lẽ là tìm được con mồi ngon?”
Nói rồi, cả bọn lặng ngắt như tờ.
Hình như là mồi ngon thật.
Nhưng, nhưng, hai nam tranh một nữ liệu có ổn lắm không? Vị nữ nhân đó là ai, tướng mạo chắc phải “cừ” lắm mới khiến huynh đệ hai người tương tàn sứt đầu mẻ trán như vậy.
Các tướng sĩ chua xót gặm c ắn khăn tay, trong đầu là viễn cảnh Tướng quân và Giám quân nhà họ đánh nhau giành gái, còn đang bận cảm khái cho Trần Tu Kiệt, hắn thua là cái chắc!
Không chừng còn bị Tướng quân mang thù nữa là.
Người anh em à, bảo trọng, chúng tôi cũng hết cách rồi.
Viên tri phủ cùng tuỳ tùng của mình cũng đần thối mặt ra, đang tự hỏi có nên rút lui êm đẹp để tránh làm chướng mắt người ta không.
Nhưng tâm tình hóng hớt vượt qua hết thảy sợ hãi, họ cố gắng thu nhỏ sự tồn tại hết mức có thể, thiếu điều nhịn luôn cả thở để những “nhân vật chính” và đám quân lính kia không để ý đến họ.
Nhưng các huynh đệ chiến sĩ còn đang bận cảm thán không thôi, ai “gảnh” để ý đến họ.
Trở lại phía bên kia, dường như Lý Trạch Dương cũng đã làm xong công tác tư tưởng.
Chàng nhíu chặt mày, cứng ngắc cúi đầu xuống trong tâm thế thấy chết không sờn, chuẩn bị đem môi mình “ịn” lên môi nàng, hô hấp nhân tạo cho nàng.
Thấp thoáng thấy động tác của Tướng quân, phía xa xa đằng kia trợn mắt há hốc miệng.
Kết thúc nhanh vậy sao, chưa gì mà Giám quân đã cởi giáp xin hàng rồi à? Nhưng, nhưng Tướng quân như thế, có phải là, hơi táo bạo không?
Mọi người vội vàng che mắt tự nhủ “không được nhìn, không được nhìn”, nhưng lại không nhịn nổi hé hé những ngón tay để tiện bề quan sát.
Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách nhau khoảng tầm cm, mí mắt Chu Nghiên Vũ khẽ rung động, hé mở.
Một gương mặt được phóng đại hết cỡ đang tiến lại gần mình, trong cơn hốt hoảng, nàng vung tay lên đẩy, chưởng bay gương mặt nam tử đang gần trong gang tấc kia..