Cao Phong không phải là tên ngốc, anh ta đưa cảnh sát một cây súng nhưng trong người vẫn giữ lại một cây súng khác để phòng thân. Khi thấy Hàn Băng Tâm ra tay anh sợ hãi, có ai đó như đang thì thầm bên tay anh "bắn đi, bắn đi" anh mất dần lý trí và rồi..."Đùng"
Anh bắn trúng vào vai trái của cô.
- Chết đi... Chết... Chết đi... Chết chết...
Anh lại càng lo sợ khi thấy cô bước về phía mình. Một tràng tiếng súng "Đùng đùng đùng..." liên tục vang lên. Cho đến khi súng của anh hết đạn, cô vẫn như cũ chậm bước về phía anh.
Hàn Băng Tâm lúc này trông rất đáng sợ, cả bộ đồng phục bị nhuộm bởi màu đỏ tươi, khắp người là những lỗ bắn không ngừng rỉ máu nếu nhìn kĩ có thể thấy viên đạn vẫn còn trong đấy.
Cao Phong tuyệt vọng ngã xuống đất cả người run lẩy bẩy. Anh nhìn đôi chân trắng nõn thon dài còn vương vấn vài vết máu ngay trước mắt mình mà cả kinh.
Hàn Băng Tâm lãnh đạm nhìn anh. Đôi con ngươi màu đen dần chuyển sang màu đỏ huyết.
"Xoẹt"
Cao phong nằm dài trên đất, đôi mắt trợn trắng, nơi cổ một đường cắt dài sâu gần cm.
Móng tay sắc nhọn của cô vẫn còn đọng vài giọt máu.
Trần Hạo Minh và cảnh sát nảy giờ chứng kiến một màng này thì lông tơ dựng đứng.
Cả đám kinh hoảng quay đầu tính chạy thì
"Rầm"
Cánh cửa đóng chật lại.
Họ cố gắng đẩy, đấm, đá vào cánh cửa nhưng vô ích.
Hàn Băng Tâm từ từ bay lên không trung, quanh người phát ra ánh sáng chói mắt, cả người dần dần biến đổi. Mái tóc màu nâu cột gọn gàng bị xoã tung ra chuyển thành màu hồng, những vết thương nhanh khép lại, từng viên đạn rơi xuống đất, làn da trắng bệt không huyết sắc, cánh môi đỏ thắm để lộ hai cây răng nanh dài nhọn.
Ánh sáng tắt dần thay thế vào đó là bóng tối u ám. Đám cảnh sát kinh sợ la hét:
- Quỷ... Quỷ hiện hình... Aaaaaa...
- Cứu cứu... Có ma... Có ma...
- Aaaaa... Yêu... Yêu quái...
- Cứu với... Có ma... Cứu... Cứu...
- Aaaaaaaaaaa...
...
Có kẻ còn trực tiếp ngất xỉu. Dù là cảnh sát nhưng lần đầu gặp tình cảnh này sợ là đương nhiên thôi.
Trần Hạo Minh không hổ là nam chính. Tuy hắn sợ cũng không la hét mất mặt như những tên kia. Hắn hoảng loạn ra lệnh:
- Bắn... bắn đi!– hắn giật lấy cây súng ống của tên đứng bên cạnh bắn vào cô "Đùng"
Những tên cảnh sát cũng nhanh tay bắn theo "Đùng đùng đùng đùng..."
Viên đạn bay vào không trung khi gần tới cô thì bị gì đó ngăn lại rồi rơi xuống. Họ bắn cách nào cũng không trúng vào cô được giống như có một màng chắn vô hình bảo vệ cô vậy.
Hàn Băng Tâm vẫn lơ lững trên không trung mặc cho bọn họ có bắn thế nào cô cũng không sức mẽ gì. Cô nở nụ cười lạnh nhạt:
- Tạm biệt.
---------------------
Trong khu rừng nơi cách xa kho xưởng gỗ hoang, Diệp Vân Linh cùng Cao Đình Đình mệt mỏi thở hì hục. Cao Đình Đình quay sang cáu gắt với Diệp Vân Linh:
- Hừ! Mày xứng đáng với anh Minh sao? Mới gặp tí chuyện đã bỏ chạy trước rồi.
- Thì mày cũng đâu khác gì tao.– Diệp Vân Linh cở bỏ mặt nạ hiền lành, khinh thường đáp. Thật ra cô ta cũng không muốn chạy đâu chỉ tại linh cảm mách bảo cô phải chạy thôi. (con nữ chính nào cũng có linh cảm tốt hết ấy)
- Tao thấy mày chạy nên mới chạy theo xem mày tính làm gì thôi?– Cao Đình Đình biện minh.
Diệp Vân Linh chưa mở miệng đã nghe từ xa...
"Bùm"
Một tiếng nổ lớn. Cả theo bản năng ôm đầu hét:
- Aaaaa
- Aaaaa
---------------
Cùng lúc này, nơi phát ra tiếng nổ khói bụi mù mịt. Cái xưởng gổ hoang hoàn toàn biết mất để lại là một cái hố rộng sâu gần m. Xung quang bán kính m đều bị ảnh hưởng.
---------------
Quay lại với Diệp Vân Linh và Cao Đình Đình.
Bỗng nhiên một cảm giác lạnh sống lưng làm hai người rùng mình.
Cao Đình Đình người run cầm cập khẻ quay đầu liếc nhìn...
"Bịch" cô ta ngã xuống đất, nơi cổ bị một vết cắt giống như Cao Phong.
Diệp Vân Linh cả người mềm nhũng té xuống đất khi thấy Cao Đình Đình chết. Nước mắt cô chảy dài, cô không đủ can đảm để quay lại nhìn càng không còn sức lực gì để chạy. Cô tuyệt vọng, cô hối hận, cô oán trách, cô câm thù,...
"Bịch"
Diệp Vân Linh nằm gọn kế bên Cao Đình Đình, cổ cũng bị cắt giống y như vậy.
------------------
Đứng trên đỉnh núi cao ngắm nhìn cảnh thành phố trong buổi hoàng hôn. Hàn Băng Tâm lúc này đã trở về nguyên trạng ban đầu. Mái tóc hồng bồng bềnh trong gió, đôi mắt màu lục phủ một tầng sương mờ, cách môi hồng khẻ hở để lộ hàm răng trắng đều, làn da trắng mịn không tì vết.
Cô nhớ lại khi nảy, cái mùi máu tươi làm cô hơi trở nên điên cuồng, một chút phép thuật cô giết sạch bọn họ,...
Mặt trời lặn dần, bóng tối bao trùm cả bầu trời. Cô vẫn đứng đấy, đứng lặng im ngẫm nghĩ...
- "Là một ma cà rồng, độc ác là bản tính, giết người là bản năng. Vì thế trong từ điển của ma cà rồng không có hai chữ tội lỗi, chỉ khi nào ngươi giết người mà không hút máu của họ mới cảm thấy có lỗi với bản thân."– Hàn Băng Tâm nhớ lại lời nói của một người con trai, nhưng cô không còn nhớ diện mạo người đó nữa.
Hàn Băng Tâm lấy chiếc gậy ra và đọc chú ngữ sau đó biến mất.
Câu truyện chỉ xoay quanh về nhân vật chính, vì thế khi nam nữ chính chết đi thế giới trong câu truyện đó sụp đỗ.
__________________________________________
Mọi thắt mắc xin cmt mình sẽ giải thích. ≧°◡°≦