Mọi chuyện phải nhắc lại hai năm trước đây.
Bạch Ngọc Dao cứu giúp một thư sinh đưa về phủ, người thư sinh tên là Tôn Hàn khôi ngô tuấn tú, tài cao học rộng, hành xử nho nhã lại giúp cho Bạch gia mở rộng gia nghiệp nên không bao lâu đã rất được Bạch Túc tức là Bạch gia chủ tin tưởng. Mặc khác tôn Hàn và Bạch Ngọc Dao cũng phát sinh tình cảm, hai người trai tài gái sắc được Bạch Túc làm chủ định sẵn hôn sự.
Vào ngày thành hôn, Tôn Hàn biến mất. Bạch gia trang phát sinh nhiều vấn đề. Theo sự việc điều tra, Tôn Hàn là nội gián Lãnh Huyết các giả trang để trà trộm vào. Mục đích của họ là muốn chiếm khối tài sản khổng lồ Bạch gia.
Bạch gia tổn thất trầm trọng, nhiều tiền trang, cửa hiệu lương thực, trang sức, tửu lâu,... trong một đêm bị người cướp sạch, lại còn phóng hỏa huỷ thi diệt tích.
Bạch Túc cầu cứu Lãnh Ngạo hoàng đế Thiên Long quốc, Bạch Ngọc Dao vì gia trang nguyện ý gả vào hoàng gia. Biết rằng nếu Bạch gia liên kết với hoàng gia sẽ gây bất lợi cho kế hoạch của mình nên Lãnh Huyết các ra tay ám sát Bạch Ngọc Dao không để nàng tiến vào hoàng cung.
Nghe Bạch Triệt kể xong Hàn Băng Tâm lâm vào trạng thái chết ngồi. Trong đầu nàng là một đống tin tức rối loạn "WTF? Cái quái gì vậy? Tại sao nữ chính lại bị đưa vào hoàng cung? Còn nam chính thì sai người ám sát nữ chính... Chẳng phải yêu nhau thắm thiết lắm sau? Nam chính cmn chết đâu rồi?... Chuyện này rốt cuộc là sao đây, trong nội dung câu truyện đâu có mấy điều này?..."
Bạch Triệt trầm mặt nghĩ đến chuyện xưa lại ẩn ẩn tức giận. Sau sự việc đó Bạch gia gần như sụp đổ, tâm huyết cả đời của phụ thân chàng xem như đổ sông đổ biển. Lãnh Huyết các không dừng lại ở đó, khắp mọi nơi đều chèn ép Bạch gia như muốn diệt cỏ tận gốc. Mặc dù rất yêu thương muội muội không muốn nàng gả vào nơi thâm cung vô tình đó nhưng vì gia trang không đành lòng cũng phải làm.
Hàn Băng Tâm đôi mắt chợt l sáng "Tên thư sinh gì đó tên Tôn Hàn, còn nam chính thì tên Lãnh Hàn... Hàn?... Có khi nào?..."
_________(^_^)___________________
Trong căn phòng mật thất
- Thưa các chủ, việc ám sát đã thất bại, người của ta cử đi đều đã chết._ Tên hắc y nhân cuối đầu không dám nhìn mặt người được gọi là các chủ kia.
Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu, gương mặt tinh xảo như yêu nghiệt hiện ra. Đôi mắt phượng dài hẹp lạnh lẽo liếc nhìn tên hắc y nhân:
- Nguyên nhân?_ Lãnh Hàn trầm giọng hỏi. sở dĩ chàng hỏi nguyên nhân bởi vì chàng không cho là người bạch gia có khả năng đánh bại sát thủ chàng tốn bao tâm huyết đào tạo.
- Theo như điều tra, một vị cô nương đã giúp đỡ họ.
- Cử thêm hai mươi sát thủ tinh anh, giết không chừa một người._ Lãnh Hàn nói xong phất tay ý bảo tên hắc y nhân lui ra.Chàng không nghĩ Bạch gia họ bây giờ có thể mời cao nhân nào giúp đỡ. Hơn một năm trời sống trong Bạch gia, chàng có gì mà không rõ nữa chứ.
_________________________________
Sau một đêm nghỉ ngơi, đoàn người Bạch gia lại nhanh chóng lên đường đến kinh thành Thiên Long.
Vốn dĩ đoàn người Bạch gia có thủ vệ nhưng nay chỉ còn người. Bạch Ngọc Dao ngồi trong xen ngựa, hai người thủ vệ đánh xe, năm người cưỡi ngựa đi trước và năm người cưỡi ngựa đi sau.Hàn Băng Tâm và Bạch Triệt cưỡi ngữa đi cuối cùng. Mấy con ngựa này là lúc ở tửu lâu đã mua được chứ lúc đánh nhau với Lãnh Huyết các mấy con ngựa kia không chết thì cũng đã chạy mất.
Bạch Triệt nhiều lần muốn Hàn Băng Tâm vào xe ngựa ngồi Bạch Ngọc Dao nhưng Hàn Băng Tâm một mực từ chối. Thôi đi muốn nàng ngồi cùng nữ chính nàng thà cưỡi ngựa phơi nắng còn tốt hơn, với lại vừa đi vừa nói chuyện phím với Bạch Triệt rất vui.
Đi cả ngày trời, đoàn người ngừng lại nghỉ ngơi bên bìa rừng. Theo lộ trình, qua khỏi cánh rừng này sẽ đến huyện Mộc Châu, từ Mộc Châu đến kinh thành còn cách tới hai ngày đường.
Nhìn sắc trời đã sụp tối Bạch Triệt ra lệnh:
- Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ lại ở đây._ Nếu ban đêm ở trong rừng có thể gặp nhiều khó khăn và bất tiện vì thế chàng quyết định ở lại bìa rừng.
Ban đêm, lúc mọi người đã ngủ. Hàn Băng Tâm vô thanh vô thức rời đi, chạy đến bên dòng suối. Lúc nảy đi tìm nước nàng đã phát hiện ra dòng suối này, cả ngày đi đường vẩn chưa tắm rửa gì khiến nàng rất bức rức.
Đang định cởi y phục Hàn Băng Tâm nghe tiếng lá xào xạc đâu đó, nghĩ là tiếng gió nhưng để chắc chắn nàng dùng tinh thần kiểm tra. Cách đây chừng m một nhóm người hắc y nhân xuyên màng đêm hướng thẳng đến nơi Bạch gia dựng trại. Xem ra thân thủ của nhóm người này không tệ, nếu không phải nàng là ma cà rồng có giác quan nhạy bén hơn người bình thường gắp lần thì chắc cũng không phát hiện được.