Hàn Băng Tâm muốn nhanh chóng rời khỏi đây không thôi chút nữa có chuyện liên luỵ đến cô thì mệt, mà bây giờ cô mới chợt nhớ ra cô không đi được...
⁃ Cô phục vụ ơi làm ơn giúp tôi với._ Cô gọi nữ phục vụ đang bưng khay thức ăn đứng quay lưng về phía cô.
⁃ Hả... dạ._ nữ phục vụ quay đầu lại nhìn.
⁃ Ặc... tiểu Nhu..._ cô chợn mắt, gì đây... bộ đồ hàng hiệu cô cất công chọn cho cô ta đâu sao lại mặc đồ nhân viên khách sạn lại còn bưng đồ ăn.
⁃ Tiểu... tiểu thư, cô làm gì ở đây._ tiểu Nhu ngạc nhiên.
⁃ Ta hỏi cô mới đúng.
⁃ Hả... à, khi nảy tôi đi vệ sinh vô tình làm ước bộ váy, nhân viên khách sạn cho tôi mượn bộ đồ... lúc đi tìm tiểu thư quản lý buổi tiệc hiểu lầm tôi là nhân viên khách sạn, lại đang thiếu người nên... nên..._ tiểu Nhu nói càng lúc càng nhỏ, đầu cuối xuống không dám nhìn thẳng cô
⁃ Nên cô vô làm phục vụ luôn à, ta trả lương cho cô hay là họ trả lương cho cô hả._ Hàn Băng Tâm chán nản khi nói chuyện cùng cô gái nhút nhát này. Nếu cô ta mà làm nữ chính chắc đạt được danh hiệu bạch liên hoa rồi đấy. Haizz...
⁃ Tiểu thư... tôi xin lỗi._ tiểu Nhu sụt sùi lên tiếng, mắt ướt nhoè.
⁃ Đừng có khóc đấy chứ... thôi được rồi, đưa ta ra khỏi đây._ Hàn Băng Tâm sợ còn nói nữa chắc cô ta khóc ầm lên, rời khỏi đây rồi tính.
⁃ Dạ... còn...
⁃ Bỏ đó đi._ cô gắt lên, không thể nói chuyện mềm mỏng nửa rồi. Cái gì cũng sợ, hở chút là khóc, cứ như là cô bắt nạt cô ta vậy.
⁃ Dạ...
Hàn Băng Tâm bảo tiểu Nhu đẩy cô trở về góc phòng lúc ban đầu. Lúc đi ngang qua giàn âm thanh, tiện tay cô bắn đứt dây loa. Ồn ào, cô ghét.
Mũi tên được bắn từ xe lăng rất nhỏ và nhanh không thua gì đạn lại không phát ra bất kì tiếng động gì nên không ai biết kể cả tiểu Nhu.
Cả phòng tiệc đang sôi động bỗng im phăng phắt, nhân viên chạy tới chạy lui kiểm tra xem bị vấn đề gì, mấy người khách vẻ mặt mất hứng bực bội.
Không bao lâu sau, buổi tiệc lại đột ngột ngừng lại. Cảnh sát đến, cả khách sạn bị phong tỏ không ai được rời khỏi.
Đa số khách tham gia tiệc đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mọi người mờ mịt đón già đón non.
Ở một chổ không người ít ai chú ý đến, Thẩm Quân Cẩm im lặng đứng kế bên Trình Tố Tố, Tô Di đi đến chất vấn:
⁃ Là cô làm, nhất định là cô. Khi nảy tôi thấy cô đi lên tầng trên.
⁃ Xin lỗi Tô tiểu thư, cô muốn vu oan cho tôi cũng phải tìm chứng cứ xác thực một chút. Phải, tôi có đi lên tầng trên nhưng không có nghĩa là tôi giết người._ Trình Tố Tố bình tĩnh phản bác.
⁃ Cô... vậy khi không cô lại đi lên tầng trên làm gì?
⁃ Tô tiểu thư, cô không phải là cảnh sát, tôi không cần phải trả lời những câu hỏi vô nghĩa của cô.
⁃ Cô chột dạ à, nếu cô không làm thì đâu ngại trả lời câu hỏi của tôi.
⁃ Tôi..._ Trình Tố Tố chưa nói hết đã bị giọng lạnh lùng của Thẩm Quân Cẩm cắt ngang.
⁃ Được rồi, Tô Di cô đừng hỏi mấy câu vớ vẫn, chuyện này để cảnh sát điều tra.
⁃ Anh đừng tin cô ta, cô ta là kẻ giết người.
⁃ Chuyện vẫn chưa điều tra rõ, cô còn vu oan cho thư kí của tôi, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng.
Tô Di cắn môi trừng mắt với Thẩm Quân Cẩm. Trái tim cô bây giờ rất đau, rất đau...
Cách đó không xa, Hàn Băng Tâm vừa ăn bánh vừa nhìn ba người đó cải nhau. Thính giác cô rất tốt nên những gì họ nói cô đều nghe rất rõ.
Theo cô thấy, nam chính rất bảo vệ nữ chính nhưng không phải vì yêu mà giống như một đứa trẻ thích thú với món đồ chơi vừa tìm được và không muốn ai đụng đến nó. Hiện tại thì họ vẫn chưa vượt qua sóng gió gì, nữ chính còn đang rất hận nam chính, tình cảm vẫn không tiến triển nên nam chính không thể yêu nữ chính được mà chỉ là hứng thú nhất thời thôi.
Nắm bắt được điểm quan trọng cô cũng không lo ngại chuyện chia rẻ họ.
Rất nhanh, cảnh sát đến lấy khẩu cung của từng người. Hầu như những người khách đều về hết vì họ có chứng cứ vắng mặt với lại người trong buổi tiệc này đều thuộc tầng lớp trung lưu, thượng lưu nên cảnh sát cũng không muốn làm khó dễ.
Hàn Băng Tâm và tiểu Nhu cũng bị lấy khẩu cung, hai người tất nhiên không có vấn đề gì. Nam nữ chính cũng đã về cô ở lại cũng không có gì làm nên bảo tiểu Nhu về luôn.
Thật ra Tô Di có tố cáo Trình Tố Tố nhưng Thẩm Quân Cẩm đứng ra làm nhân chứng thời gian cho Trình Tố Tố nói Trình Tố Tố luôn ở cạnh anh ta trong buổi tiệc không rời một bước. Dưới thanh danh của Thẩm Quân Cẩm ở nước S này không ai không biết, lời nói rất có trọng lượng nên cảnh sát tin tưởng cho về.
_______=.=______~.~______
Con phố chìm vào bóng đêm không còn vẻ xô bồ, ồn ào tấp nập, nóng oi ả bởi nắng và khói bụi mà tĩnh lặng, vắng vẻ đến cô đơn.
⁃ Tiểu thư à... tôi... tôi sợ quá._ tiểu Nhu run cầm cập nói.
⁃ Sợ gì chứ, có tôi đây rồi._ cô điềm tĩnh.
⁃ Dạ...
Nhắc đến là Hàn Băng Tâm thấy bực, cái tên Đường Hải đó chẳng nói chằng rằng kiu tài xế lái xe đi mất bỏ cô ở lại. Cô không đem theo điện thoại và tiền cũng không nhớ số điện thoại của bác cũng may tiểu Nhu biết đường về nên hai người đành đi bộ. Nhà cũng không xa, đi bộ chắc cở phút mà cô cũng đâu có đi, chỉ tội cho tiểu Nhu.
"Vút"
⁃ Cẩn Thận.
Hàn Băng Tâm quay người lại đẩy tiểu Nhu té xuống đất. Phi tiêu xẹt qua tóc cô, cắt đứt vài sợi.