Khi Vũ Vân tỉnh lại cũng đã là hôm sau. Khải An đứng trước cửa phòng bệnh suy tư, cầm lấy điện thoại gọi điện cho kẻ hôm qua. Giọng hắn vẫn như cũ cà lơ phất phơ nhưng Khải An không quan tâm lắm vào thẳng vấn đề: "Anh đã làm gì chưa?"
Tên nam nhân đột nhiên nhếch khóe môi, bỡn cợt: "Cô gái hối hận rồi hửm?"
Cô cau mày, vốn dĩ cô đã không nghĩ tới cho đến khi tên chết tiệt này nhắc lại. Khải An nghiến răng nghiến lợi: "Anh im mồm cho tôi!"
"Được rồi được rồi! Đừng nóng giận, đừng nóng giận nào!"
Cô không chút lưu tình dập máy, nhìn qua cửa phòng bệnh, nam nhân gương mặt thanh tú đã mở mắt. Hắn vô định nhìn lên trần nhà, không rõ đang suy nghĩ cái gì. Khải An đánh bạo mở cửa tiến lại: "Anh tỉnh rồi à?"
Vũ Vân không nói, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Sau một khoảng thời gian, hắn đột nhiên vén chăn lên hòng muốn rời giường.
"Ế!" Cô thốt lên, hai tay ngăn hắn lại: "Anh định làm gì hả? Tay anh còn truyền dịch kìa!"
Vũ Vân như tượng nhất quyết không nhúc nhích, khi đứng gần hắn, Khải An nghe được giọng hắn khàn khàn thều thào nói: "Tôi muốn đi về."
"Hả?" Khải An nhướn mi: "Anh bị điên sao?"
Vũ Vân lại nhìn cô, khóe mắt phiếm hồng. Hắn mím môi nghẹn ngào: "Phải. Tôi bị điên."
"Tôi bị điên mới yêu cô đến quên cả mạng như vậy!" Hắn cao giọng, gương mặt điển trai phút chốc đỏ lên. Vũ Vân gạt tay cô ra: "Tôi phải điên đến mức nào, đến mức nào mới yêu cô ngu muội như thế!"
Khải An đứng một bên, cô cứng họng.
Căn bản là cô không thể nói ra thêm lời nào, đúng là cô vì lý lẽ ích kỷ của bản thân, nhưng mà hắn chẳng phải cũng đã lừa dối cô hay sao?
Vũ Vân loạng choạng đi ra cửa, qua dãy hành lang dài của bệnh viện để bước vào thang máy. Khi cánh cửa thang máy đã hoàn toàn khép lại, một giọt chất lỏng từ khóe mắt men theo gò má cô gái bỗng rơi xuống.
...
Hôm nay Lam thị có hợp đồng với đối tác bên công ty K-Star, một công ty với độ nổi tiếng chỉ xếp sau Dương Thị. Vì đây là mối làm ăn quan trọng mà Khải An phải đích thân đi tiếp.
Cô bước vào nhà hàng trong bộ vest xanh kiểu nữ, tóc dài ngang lưng được búi cao nghiêm trang quý phái. Khi Khải An vừa đến được quầy tiếp tân, cô đã thành công khi tất cả các nhân viên ở đây đều bị thu hút bởi vẻ ngoài sang trọng đó. Khải An nhìn qua một góc nhà hàng, nơi có một người đàn ông lịch lãm không kém phần cao quý, anh ta cầm lấy tách trà mà nhâm nhi. Khung cảnh xung quanh anh ta chỉ thiếu điều có thêm một vòng hào quang sáng rực trên đầu.
Khải An lại gần, nở một nụ cười tiêu chuẩn thân thiện. Gương mặt cô quá đỗi xinh đẹp nên khi vừa nhìn người phụ nữ đứng cạnh, anh ta có chút ngây người.
Anh ta rất nhanh đã lấy lại hồn vía, mời quý cô xinh đẹp ngồi xuống. Suốt cả quá trình bàn hợp đồng, anh ta không ngừng trêu hoa ghẹo nguyệt khiến Khải An không mấy thoải mái. Cô vẫn giữ nguyên nụ cười gượng gạo trên mặt: "Giám đốc Nhan, chúng ta nên tiếp tục vấn đề chính."
Nhan Từ Anh là tên của nam nhân, một tên giám đốc đam mê mỹ nữ. Tuy hắn làm việc rất có hiệu quả, trên thương trường không ai dám coi thường là thật. Nhưng người ta hay nói, lắm tài nhiều tật cũng không sai.
Khải An kính nể hắn vì mỗi lần cô làm việc chung với hắn, khi đề cập đến xử lý một hạng mục gì, hắn đều nói ra cách làm của hắn một cách vô cùng tự nhiên và nhẹ nhàng, tuy nhiên những cách làm đó hoàn toàn là có khả thi.
Tóm lại, Nhan Từ Anh là một người đàn ông có khí phách, thông minh, tâm ngoan thủ lạt. Nhưng lại quá mức... mê gái.
Khải An khinh bỉ trong lòng, khi đối mặt với lời mời gọi từ hắn, cô vẫn rất ôn nhu mà từ chối: "Giám đốc Nhan, tôi đến đây là để cùng anh bàn chuyện làm ăn."
Nhan Từ Anh thấy cô cự tuyệt không chỉ một lần, quyết định ngồi thẳng lưng nghiêm túc bàn chính sự. Suy cho cùng, mỹ nữ ở trong tầm mắt, hắn muốn lúc nào mà không được đây chứ?
Sau khi kết thúc việc ký hợp đồng. Đúng như Khải An nghĩ, lần này nếu gặp được Nhan Từ Anh quả là chuyện tốt! Ngược lại...
"Giám đốc Nhan, anh đừng tùy tiện như thế..." Khải An loạng choạng đỡ lấy hắn ra khỏi nhà hàng. Mà nam nhân quả nhiên toàn là lũ quái háo sắc, Khải An tức giận mắng thầm trong lòng một tiếng.
Nhan Từ Anh: "Này em gái, hức..." Hắn lúc đầu từ tốn băng lãnh là thế, đến khi rượu vô người lại như tên biếи ŧɦái không hơn không kém.
"Anh đi cho cẩn thận! Xe anh ngoài kia!"
Cả hai người lảo đảo bước đi, khi đã đến gần tới cánh cửa xe, Khải An đột nhiên cảm nhận được một bàn tay đang lần xuống phía sau mình. Cô hốt hoảng kinh hãi một phen.
Một lực đạo mạnh mẽ kéo Khải An ngã về sau còn Nhan Từ Anh thì bị té nhào qua một bên đáp thẳng xuống đất. Trong khi cô còn chưa hiểu chuyện gì, vòng tay ấm áp quen thuộc đã bao trọn lấy cô.
Từ góc này, cô có thể nhìn thấy được gương mặt vô cùng đẹp trai đang giận dữ của Vũ Vân. Chưa kịp nói lời nào Khải An đã bị Vũ Vân cắt lời: "Em từ chối tôi đến tuyệt tình như vậy, nhưng em lại để một tên như hắn sàm sỡ em?"
Hắn nhíu mày cho cô thấy rằng hắn đang rất không vui, tay hắn cũng run lên từng cơn nhưng cuối cùng đã bị hắn cố kiềm lại. Khải An chớp mắt, vội vã đứng dậy nghiêm túc nhìn Nhan Từ Anh nằm ngủ trên đất thì thở dài một hơi bèn đến cạnh hắn đỡ người vào xe.
Vũ Vân nhíu mày càng chặt, tay siết thành quyền. Hắn không thích như thế, người phụ nữ này là của hắn, chỉ có thể là của hắn!
Vũ Vân bất chợt ôm bụng, ngã khuỵu xuống đất. Mắt Khải An vừa lia qua đã thấy cảnh này tức thì hoảng sợ, nhanh chóng quăng tên kia lên xe rồi đi đến gần Vũ Vân đỡ hắn lên: "Anh có sao không hả? Sao chưa khỏe đã đi khắp nơi như vậy?"
Vũ Vân không đáp, sống chết nhắm chặt mắt làm Khải An trải qua một trận khiếp vía.
Cô không gọi trợ lý của mình mà bắt một chiếc taxi. Khải An gấp gáp: "Bác tài, đưa chúng tôi đến..."
"Về nhà." Vũ Vân ôm bụng, cực nhọc nói ra hai từ.
Khải An trố mắt nhìn hắn đang thở dốc, nặng nề nói: "Anh muốn, về nhà."
Rốt cục cô cũng lấy lại được tinh thần. Cảm thán tám đời tổ tiên... Tên này quả nhiên, đúng là rất hiền lành. Đúng là rất hiền thục... Nhưng cũng rất mặt dày!