Không lâu sau khi hẹn được Khả Như, Khải An đã có mặt tại quán coffe gần chung cư của nàng.
Mới bước vào quán đã thấy Khả Như tay chống cằm, miệng ngậm ống hút chán nản nhìn cô.
Khải An đến gần, gõ nhẹ lên trán nàng vờ như oán trách hỏi: "Lâu ngày gặp lại, không vui?"
Khả Như mắt gấu trúc thật thà đáp một tiếng: "Không."
"....Con nhỏ này." Khải An kéo ghế ngồi xuống, ngay lập tức có phục vụ tới đưa menu.
Cô chọn đại một loại nước trái cây, miệng hỏi: "Dạo này thế nào?"
Khả Như: "Vẫn là sinh viên thất nghiệp."
Kể từ lúc họ ra trường đã nhiều năm rồi nhưng Khả Như lại vẫn cứ thích coi mình là sinh viên. Nàng nói, như vậy mới khiến nàng thấy mình chưa bị thời gian mài mòn.
Khả Như là một tác giả tiểu thuyết trên mạng, nhuận bút cũng coi như tạm ổn cho cuộc sống một người.
Khải An cười khanh khách: "Thất nghiệp đâu không thấy, nhưng trước mắt là tao thấy mày sắp mua nhà rồi, phải không nha?"
"Mày nhớ lầm rồi..."
Khả Như định kết thúc câu chuyện nhàm chán này, vừa hay có một câu chuyện khác bật lên trong đầu. Nàng quay qua hỏi: "Mày và Vũ Vân sao rồi?"
Khải An ngưng đọng, rất lâu sau mới như có như không trả lời: "Ừ thì... Vẫn tốt. Có chuyện gì không?"
Nàng bĩu môi khinh bỉ hướng Khải An nói: "Vẫn tốt? Bán người ta vào quán bar mà mày bảo vẫn tốt? Tao thấy Vũ Vân quá nhẹ dạ rồi..."
Khải An: "..." Trọng điểm câu nói vừa rồi không phải là tốt hay không mà là, quán bar?
"Mày nói gì cơ?"
Khả Như nhàn nhã hút lên một ngụm nước, tiếp tục nói: "Tao nói chính là, mày bán anh ấy vào quán bar! Mà mày hiện tại lại bảo vẫn tốt?"
"Không biết Vũ Vân quá thương mày hay nói anh ấy ngu ngốc nữa."
Tim Khải An như bị dao cắt vào, từng giọt từng giọt máu không chút lưu luyến trào ra. Nguyên chủ, bán anh ấy vào quán bar? Để làm...
"Như Như."
"Hửm?"
"Mày... Thấy tao lúc trước thế nào?"
Khả Như yên lặng như đang suy nghĩ điều gì, rốt cục nàng cũng chịu mở miệng: "Mày hỏi thì tao sẽ nói. Lúc trước mày là loại người rất tài giỏi hơn người nhưng kiêu căng cũng thập phần hơn người, điều đó làm cho người xung quanh nghĩ về mày chẳng có chút nào tốt đẹp. Cả tao cũng vậy."
"Tao nói không phải tổn thương mày nhưng tao phải nói để mày hiểu. Nhân lúc này mày hỏi tao, tao phải nói cho bằng hết."
"Mày biết Vũ Vân yêu thương mày đến mức cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan nhưng mày vẫn đùa giỡn trên tình cảm của anh ấy. Chẳng qua, anh ấy lại vẫn luôn bao dung mà tha thứ cho mày. Mày đã lấy anh ấy, nhưng mày vẫn nɠɵạı ŧìиɦ với rất nhiều thằng khác là điều thứ nhất. Mày là vợ nhưng lại dám đem chồng của mình vứt bỏ như đồ rác rưởi là thứ hai. Mày không coi trọng bất kỳ ai tôn trọng mày mà xem người đối diện như con kiến để đạp dưới chân là điều thứ ba..."
"Nhân viên trong công ty dù lấy tiền lương từ túi mày hằng tháng nhưng mày bắt buộc cũng phải có chút ôn hòa lễ độ. Một số lại lớn tuổi hơn mày nên xét theo khía cạnh xã hội mày rất không biết tôn trọng người khác."
"Mày không có được lòng của nhân viên, thì công ty mày dù hiện tại vẫn hoạt động tốt nhưng chưa chắc tương lai không có chuyện gì. Mà cũng chưa chắc đến lúc đó họ sẽ ở lại với mày."
"Mày có thể đứng ở đỉnh cao của sự nghiệp, ở đỉnh cao của danh vọng. Nhưng rồi có một ngày, khi mày tuột dốc, khi mày nhìn lại... Sẽ chẳng còn ai cả."
Khả Như nói rất nhiều, từng lời từng lời đều khiến cô thấy ân hận. Thay nguyên chủ, và thay cả cô nữa.
Cô nhớ lại kiếp trước của mình, cũng nhớ tới mình của hiện tại.
Khải An nghẹn họng, cuối cùng chỉ thốt được ba chữ: "Tao hiểu rồi."
Khả Như giật mình, trợn tròn mắt nhìn cô thật lâu. Một lúc sau mới khẽ đưa tay lên sờ trán cô một cái, xác định người không bị gì mới nhẹ thở phào.
"Sao thế?"
Khả Như bất an nói: "Trước đây mày không hề nghe tao nói. Bất chấp tao nói bao nhiêu lần, mày cũng đều không lọt tai. Sao giờ lại..."
Khải An bật cười, không nói gì chỉ đáp ba từ: "Cảm ơn mày."
"...Vì chuyện?"
Cô suy nghĩ, dứt khoát nói: "Vì mày kiên nhẫn khuyên tao nhiều lần như vậy!"
Khả Như đúng là một người bạn tốt nhất mà nguyên chủ có được, rất kiên nhẫn mà mười lần như một đều muốn thông não cho cô, tiếc là nguyên chủ ngu ngốc lại không nhận ra.
Khải An cười lạnh trong lòng, xuyên vào người thế này...
Khả Như cảm thấy hôm nay chắc trời sập, lá đung đưa nên Khải An mới có những biểu hiện lạ kỳ như vậy.
Hai người ngồi trò chuyện với nhau hồi lâu thì Khải An nhìn đồng hồ, nói với Khả Như: "Trễ rồi, tao về trước. Lần sau gặp lại."
Cho tới lúc này, hồn Khả Như đang lạc lối mới chính thức quay trở lại.
Hôm nay, Khải An thật kỳ lạ...
Con người kiêu căng đó mà có thể đi tiếp thu ý kiến của người khác sao?
Chắc nàng hoa mắt váng đầu thôi.
Không có đâu, không thể nào.
...
Vũ Vân nằm trong phòng rất lâu, hắn mệt mỏi mở mắt thì thấy trời đã gần tối. Bóng đêm đã bao phủ khắp mọi nơi, đèn đường cũng đã đến giờ được mở sáng.
Hắn mở cửa phòng bước ra ngoài.
...Tối đen.
Không biết Khải An đã đi đâu đến giờ muộn như vậy vẫn chưa về.
Đừng nói là nhàm chán nên ra ngoài gặp... đám người đó nhé?
Vừa nghĩ đến đám đàn ông nằm giường ghê tởm đó mà Vũ Vân đã thấy thật sự muốn buồn nôn.
Hắn nhìn xung quanh tìm công tắc bật đèn, khi ánh sáng vừa lên thì Vũ Vân mới ngỡ ngàng.
Cô đi từ lúc sáng đến giờ vẫn chưa về.
Đồ trong phòng vẫn nằm nguyên tại vị trí cũ, không có chút gì thay đổi.
Không hiểu sao trong lòng hắn lại dâng lên nỗi bất an.
Hắn quay lại vào phòng của mình tìm điện thoại. Muốn mở nó lên thì...
Không mở được.
Điện thoại của hắn vì hết pin nên đã sập nguồn, Vũ Vân ngay lập tức cắm sạc cho nó.
Điện thoại vừa hiển thị ở màn hình chính, hàng trăm cuộc gọi đã đổ dồn lên trên thông báo.
Của trợ lý, của Khải An và một số lạ.
Hắn điện thoại cho Khải An.
Đầu dây bên kia như chờ đợi được thời cơ, lập tức trả lời. Một giọng nói quen thuộc vang lên nhưng không phải là giọng nói của Khải An.
"Alo, anh Vũ Vân?" Người nhận chính là Khả Như, nghe ra còn có chút tiếng nấc.
Tim Vũ Vân lại một lần nữa treo lên mây: "Chuyện gì? Khải An em ấy đâu?"
Khả Như nức nở rất lâu sau mới nói: "Anh nhanh đến bệnh viện XX đi, Khải An nó... nó gặp tai nạn xe rồi."
Một tiếng động phát ra, dây thần kinh hắn thực sự muốn đứt. Hắn quăng điện thoại, ngay tức thì lấy chìa khóa mà chạy ra khỏi phòng.
...
Khải An khi quay về, xe của cô gặp vấn đề ở phanh nên cô không thắng lại được mà trực tiếp đụng vào đuôi xe tải, bị thương nặng ngất xỉu, người qua đường sau khi gọi cấp cứu thì liên tục gọi cho người thân của cô. Tuy nhiên vì điện thoại của Vũ Vân sập nguồn không nhấc máy nên họ mới điện cho số khác là Khả Như.
Nên số điện thoại khác kia trong máy Vũ Vân chính là số điện thoại của Khả Như.
Khải An nằm trên giường bệnh lạnh lẽo, cô được đeo máy thở oxi. Xung quanh là các bác sĩ đang tiến hành phẫu thuật cho cô.
Chấn động quá lớn, dẫn đến não bị tổn thương nghiêm trọng.
Khải An ở trạng thái mơ màng gọi một tiếng thật nhỏ, thật khẽ.
Vũ Vân...
Em xin lỗi...