Ngay sau đó, trước khi đến giờ ăn tối, lão phu nhân liền gọi riêng Dạ Phong vào phòng của mình, cùng nhau nói chuyện, cũng không rõ là nói gì nhưng cũng khá lâu và không hề có cự cãi gì. Sau đó Dạ Phong mới dìu lão phu nhân xuống nhà dùng bữa tối, sắc mặt anh có chút buồn phiền, Hạ Tước đã nhìn thấy rõ điều đó, nhưng do bọn họ đang ở dưới nhà, có rất nhiều người làm xung quanh nên nàng không tiện hỏi, chỉ lâu lâu lại liếc nhìn chồng mình một cái đầy lo lắng.
Trong khi đó Nhiếp Thanh Tư lại rất vui vẻ, ăn rất ngon miệng, ai mà biết rằng cô ta đã thành công dụ dỗ lão phu nhân cùng cô ta hãm hại Hạ Tước chứ? Lần này cho dù Dạ Phong không muốn, cô ta cũng sẽ tìm được cách đuổi Hạ Tước ra khỏi Dạ gia, nhanh chóng trèo vào vị trí thiếu phu nhân này.
Tối hôm đó, Dạ Phong ngồi tại bàn làm việc mà lại không làm gì cả, chỉ trầm ngâm nhìn vào những tờ giấy đầy chữ, rõ ràng là đang có tâm sự.
"Dạ Phong, anh có chuyện gì sao? "- nàng lo lắng đi đến bên cạnh anh, khẽ chạm vào anh một cái.
"À... không sao, anh chỉ là lo lắng cho sức khỏe của bà sẽ yếu đi thôi!"
"Ừ, anh đừng lo lắng quá, bà của chúng ta là người tốt, nhất định gì bà cũng sẽ sống lâu trăm tuổi mà! "- nàng mỉm cười, dịu dàng đưa tay chạm đến gương mặt góc cạnh đẹp đẽ của Dạ Phong, chỉ sợ anh vì lo nghĩ nhiều quá mà sinh bệnh, lúc đó mọi chuyện sẽ càng thêm phần rối rắm, bà nội cũng không vui vẻ gì.
"Thôi, chúng ta đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa, chúng ta đã phí mất một ngày không ở công ty rồi đấy! "- anh cười cười, ôm lấy nàng, cả hai cùng nhau tiến về giường ngủ, hạnh phúc ôm nhau ngủ...
Sáng ngày hôm sau, cả Dạ Phong, Hạ Tước và Nhiếp Thanh Tư đều đi làm, lão phu nhân cũng không phản đối, im lặng nhìn cả ba người rời đi, điềm tĩnh uống trà nhưng thật ra trong lòng của bà cũng đầy rối rắm, không biết chiêu này của Nhiếp Thanh Tư có thành công hay không, nếu thành công thì cũng thật tốt.
Vậy là Hạ Tước đi làm, công việc vẫn bình thường là một nàng thư kí hết sức bình thường sắp xếp mọi việc cho Dạ Phong, nhưng điều đáng nói chính là sự sắp xếp của Dạ Phong:
"Chiều nay sau khi tan làm, anh có một cuộc hẹn với tổng giám đốc của công ty đối tác đó, em sẽ đem theo những tài liệu cần thiết, còn bây giờ anh phải kí những giấy tờ này để em còn để nó vào hồ sơ đem theo! "- nàng vẫn bận rộn đem giấy tờ đến bàn của anh, không hề phát hiện ra anh đã có gì đó khác lạ.
"Tiểu Tước à!"
"Hả?"
"Chiều nay... chiều nay em cứ về nhà trước đi, anh và Thanh Tư sẽ đi gặp đối tác! "- anh ngập ngừng nói.
"Sao? Dạ Phong, anh vừa nói gì? "- nàng dừng lại công việc của mình, nhíu mày chưa hiểu nhìn anh, lúc đó anh chỉ thở nhẹ một cái rồi lặp lại câu nói đó, lý do là vì muốn nàng dành nhiều thời gian cho bà nội hơn, tạo cảm tình, những việc liên quan đến công việc anh và Nhiếp Thanh Tư cũng có thể tự giải quyết.
Mặc dù Hạ Tước cũng không mấy muốn như vậy, nhưng nếu Dạ Phong đã quyết định, nàng là vợ ít nhiều gì cũng nên nghe, huống hồ đây còn là chuyện tốt. Thế là sau khi tan làm, Hạ Tước liền quay về nhà trước, Nhiếp Thanh Tư và Dạ Phong lại cùng nhau đi gặp đối tác, cùng nhau đi một xe, điều này đã khiến mọi người trong công ty có thêm việc để bàn tán.
Hạ Tước quay về, nhanh chóng đi tắm rửa sạch sẽ, xong liền cùng người làm nấu ăn cho lão phu nhân, lão phu nhân bên ngoài phòng khách xem tivi không hề ngó ngàng đến nàng, tạo cảm tình gì đó cũng hơi khó thực hiện được. Đợi Dạ Phong và Nhiếp Thanh Tư quay về để cùng ăn đến giờ, Hạ Tước và lão phu nhân đều không thể đợi nữa nên cùng nhau đi ăn trước, trong bữa ăn lão phu nhân cũng không có thiện ý sẽ cùng nàng nói chuyện, ngoài vài lời chê bai món của nàng ra thì không còn gì khác. Cuối cùng Hạ Tước mới phải mở miệng:
"Bà nội, cháu biết việc bà chấp nhận cháu là rất khó xảy ra, nhưng... nhưng bà có thể âm thầm nhìn thấy những gì cháu làm hay không ạ?"
"Ý cô là sao? "- bà đang ăn, nhíu mày hỏi, ánh mắt cũng không buồn nhìn về nàng cháu dâu của mình.
"Cháu... cháu có một quá khứ tồi tệ, quậy phá và không hay ho gì, gia đình cháu lại gây họa cho nhiều người, làm Dạ Phong cũng bị liên lụy, cháu biết bà bởi thế nên mới không thích cháu, nhưng cháu đã thay đổi rồi, bây giờ cháu là một Hạ Tước hoàn toàn khác, trong lòng cháu Dạ Phong đã là tất cả, gia đình của cháu cũng rất hạnh phúc, mọi thứ đều không còn ác cảm như xưa nữa, bà... bà có thể nào dần dẩn chấp nhận cháu hay không? "- nàng trải lòng, nàng cũng hiểu quá khứ là không thể thay đổi, nhưng hiện tại và tương lai mới quyết định cuộc sống của nàng, nàng không tin rằng lão phu nhân có thể mãi mãi nhớ đến chuyện cũ, bỏ mặc chuyện mới như vậy, bao lâu nay, nàng đã cố gắng rất nhiều để bản thân dần hoàn thiện với danh phận thiếu phu nhân độc nhất của Dạ gia, trở thành một người vợ hiền đảm đang, nàng bây giờ chỉ còn cố gắng trở thành người cháu dâu hoàn hảo trong mắt của lão phu nhân nữa là được, nhưng... đó là một chuyện rất khó khăn.
"Hạ Tước! Có thể cô đã nghĩ chuyện này quá đơn giản, ta đúng là vì những chuyện trong quá khứ mà ghét bỏ cô, nhưng ta cũng đã dần dần hết ác cảm với cô rồi, lý do ta không thể chấp nhận cô là vì ta chỉ chấp nhận Thanh Tư, con bé hơn cô rất nhiều thứ, đối với ta còn có rất nhiều tình cảm, nếu lựa chọn giữa con bé và cô thì thật lòng xin lỗi, bà lão này chỉ có thể chọn con bé, còn nếu lựa chọn giữa cô với những cô gái khác thì ta thật lòng chấp nhận cô. Hạ Tước cô không sai, quá khứ của cô không tốt, nhưng hiện tại cô là người tốt, cuộc sống của cô là một cuộc sống tươi đẹp, cái sai duy nhất của cô là đã chọn Dạ Phong, người vốn dĩ đã được định sẵn là chồng của Thanh Tư mà thôi! "- nàng lúc đó chỉ ngỡ ngàng im lặng, nhìn bà dần dần giải thích, sau đó bà không nói nữa, cơm cũng ăn xong, ngay lập tức bỏ lên phòng nghỉ ngơi.
Thì ra... Nhiếp Thanh Tư mới là lý do khiến nàng không được yêu quý...