“Bà xã, anh đang tính lấy thân phận đạo sĩ đi vào Trường An!”
“Đạo sĩ? Trường An?”
“Đúng vậy, có thể dễ dàng tiếp cận những người có thân phận đặc biệt không phải là đạo sĩ sao? Hơn nữa làm đạo sĩ cũng có thể ngăn ngừa hữu hiệu số đào hoa. Trường An là thủ đô, sẽ có được rất nhiều thông tin. Nương tử, ta vĩnh viễn chỉ là của mình nàng, nàng phải chờ ta!”
“Vậy đi làm hòa thượng đi, dù sao tóc anh ngắn như vậy cạo cũng không đáng tiếc.”
“Nương tử, sao nàng có thể nhẫn tâm bảo phu quân xuất gia a.”
“Tinh Y, hôm nay anh nhận một đồ đệ nha.”
“Ai?”
“Một đứa nhỏ có ánh mắt rất kiên cường.”
“Vâng… Cũng là cô nhi sao? Vậy đối xử với nó cho tốt...”
“Bà xã, giọng em nghe có chút kỳ lạ, thân thể không thoải mái sao?”
“Có một chút, không có gì vấn đề lớn, em sẽ chú ý nghỉ ngơi.”
“Không thoải mái thì lập tức đi gặp bác sĩ a, hiện tại anh không thể quay về bắt em đi, tự giác a tự giác!”
“Biết, biết, hiện tại anh ở ngoài một mình cũng phải chú ý thân thể a.”
“Hiện tại anh không độc thân nha. Bà xã, em nghe anh nói chuyện mà không yên lòng kìa.”
“A?”
“Tạm thời anh thu một đồ đệ gọi là Tiểu Bối a. Hiện tại anh không độc thân.”
“A, như vậy a. Vậy cả hai người đều phải chú ý thân thể a.” Cắt điện thoại của Diệp Dương, Hàn Tinh Y mỉm cười nhàn nhạt. Không phải một người, đúng vậy, Diệp Dương có một đứa trẻ ở bên cạnh cũng tốt, bằng không anh… rất cô đơn.