"Xong rồi! Độc tố trong người anh đã giải xong hết. Anh thử cử động một chút xem!" Thượng Quan Băng nguyệt nhìn Hà Nghiệm nói.
Hà Nghiêm ngồi đó, thử vận nội công một chút. Thật sự độc tố trong người đã giải được rồi, nội lực của y đã khôi phục lại bình thường.
"Đa tạ cô nương. Cầu xin cô hãy cứu chủ tử nhà ta!" Hà Nghiêm một lần nữa cầu xin Thượng Quan Băng Nguyệt. Y cả đời này hộ vệ bên cạnh Công Tôn Gia Khánh chưa từng cầu xin bất cứ ai, hôm nay y đã cầu xin nàng rất nhiều lần.
"Cứu anh ta không gấp được. Anh ta trúng độc ta đã cho uống giải dược, bây giờ vết thương ngoài da cũng hơi bị nghiêm trọng cần sơ cứu. Anh đi tìm một ít củi về đốt lửa đi, trời sắp tối rồi." Thượng Quan Băng Nguyệt nhìn Hà Nghiêm nói.
"Vậy..." Hà Nghiêm ấp úng, mắt nhìn sang Công Tô Gia Khánh.
"Ta không ăn thịt chủ tử của anh đâu!" Thượng Quan Băng Nguyệt nói.
"Vậy ta giao chủ tử cho cô nương!" Hà Nghiêm nói xong nhanh chóng rời đi.
khắc sau ( phút)!
Thượng Quan Băng Nguyệt đã băng bó xong cho Công Tôn Gia Khánh, nàng ngồi bên cạnh hắn cẩn thận xem cho hắn từng chút một. Nàng còn chu đáo đến nỗi lấy lò sưởi ấm mini của nàng để vào tay hắn cho ấm, nàng đem thao tất cả trong Liên Thông Nghi chỉ thiếu mang theo chăn thôi. Mà bây giờ sắp vào đông nên đêm xuống hơi có chút lạnh.
Công Tôn Gia Khánh mơ màng mở mắt dậy, nhìn xung quanh. Không thấy Hà Nghiêm đâu, chỉ thấy một nữ nhân sắp xếp những thứ đồ kỳ lạ vào một cái hộp.
"Ngươi là ai?" Công Tôn Gia Khánh tuy còn rất yếu nhưng lạnh lùng lên tiếng hỏi.
"Uy, anh tỉnh rồi! Ta đã nói mà, bệnh nhân vào tay ta đều không sao." Thượng Quan Băng Nguyệt vui vẻ nhìn Công Tôn Gia Khánh nói.
"Ngươi là ai?" Công Tôn Gia Khánh hỏi thêm lần nữa.
"Ân nhân của anh!" Thượng Quan Băng Nguyệt nói.
"Ân nhân?" Công Tôn Gia Khánh nghi hoặc.
"Không tin?" Thượng Quan Băng Nguyệt nhìn Công Tôn Gia Khánh.
"Hà Nghiêm đâu?" Công Tôn Gia Khánh vẫn lạnh lùng hỏi.
"Ai là Hà Nghiêm?" Thượng Quan Băng Nguyệt nhìn Công Tôn Gia Khánh hỏi.
"Thuộc hạ của ta!" Hắn lạnh lùng trả lời.
"À, là mỹ nam tử đó sao? Anh ta đi tìm củi rồi. Ta nói anh biết, anh có một thuộc hạ trung thành như anh ta thật có phúc. Sau này phải biết trân trọng." Nàng nhìn hắn nói.
"Không cần cô quản." Hắn định ngồi dậy.
"Cẩn thận." Nàng đỡ hắn ngồi dậy.
"Đa tạ." Hắn vẫn lạnh lùng nhưng hiểu lễ nghĩa.
"Không có gì. Chỉ là, anh cũng thật là soái nha!" Nàng cười mỉm.
Hắn ngồi im nhìn vật trong tay, không nói gì hết.
"Nè, ta đang khen anh đó. Cho tí phản ứng đi!" Nàng nhìn hắn.
"Đây là cái gì?" Hắn nhìn vào thứ trong tay hắn, lạnh lùng hỏi.
"Lò sưởi mini." Nàng trả lời.
"Làm sao cô có? Ai bán cho cô sao?" Hắn vẫn lạnh lùng hỏi. Thứ này tiện lợi như vậy, nhưng từ trước tới nay hắn chưa từng nhìn thấy.
"À.....là... Là ta tự làm." Nàng trả lời. Dù có nói ở hiện đại thì nàng không biết giải thích thế nào với hắn, dù sao thứ này nàng cũng làm được, nói do nàng làm cũng không tính là nói dối.
"Cô tự làm?" Hắn nghi hoặc nhìn cô hỏi.
"Không tin? Bên trong không chỉ có chất liệu làm ấm, còn có một ít hương liệu làm thơm và tnh thần thoải mái!" Nàng nói.
"Ừmk!" Hắn khẽ gật đầu. Hắn đúng là ngửi thấy mùi thơm bên trong và cảm thấy người rất dễ chịu. Không chỉ vậy, hắn ngửi mùi hương trên người nàng còn thơm hơn gối sưởi ấm mini này.
"Anh đói chưa? Đợi chút tiểu mỹ nam kia về, ta sẽ nấu cháo cho anh ăn." Nàng nhìn hắn hỏi.
"Chủ tử, người tỉnh rồi!" Hà Nghiêm bên ngoài đi vào nhìn hắn nói.
"không sao rồi." Hắn nhàn nhạt trả lời.
"Anh xếp củi ra đi, lấy bật lửa đốt lên." Nàng lấy trong túi ra cái bật lửa nhỏ.
Hà Nghiêm sau khi xếp củi xong chuẩn bị lấy cây mồi lửa nhưng chưa kịp chuẩn bị thì nàng đã đốt xong lửa rồi.
"Cô...cô làm sao được vậy?" Hà Nghiêm bất ngờ nhìn nàng.
"Không có gì. Chỉ là bật lửa thôi!" Nàng nhàn nhạt trả lời.
"Bật lửa? Có thứ như vậy sao?" Hà Nghiêm thắc mắc.
Nàng không thèm trả lời, lấy trong túi xách ra hộp cháo ăn liền. Nấu nước bằng hủ bạc của nàng rồi nấu cháo lên đưa cho họ.
"Ăn cháo đi." Nàng đưa cho họ.
"Có thể ăn sao?" Hà Nghiêm thắc mắc.
"Sẽ không chết." Nàng nói.
Cả cùng nhau ăn cháu, sau đó trời cũng tối nên cùng nhau đi ngủ. Không ai nằm ngủ mà đều ngồi dựa vào gốc cây mà ngủ, hình như không ai ngủ được.