Bên trong sương mù phía trên, là một hoang mạc rộng lớn, khô cằn, xung quanh là những khe núi cao ngất, trập trùng,
QUÁCCCCC
QUÁC QUÁCCCCC
Thỉnh thoảng, lại có tiếng yêu thú "keng kéc" vang lên, vọng khắp nơi
Lúc này, có hai thân ảnh đang đứng đối diện nhau, trò chuyện
"Chủ nhân" - Một giọng nói nữ tử thanh thúy vang lên
"Chết, chết mất, sao lại có Yêu Thú hóa hình thế này. Ta ba mươi mấy xuân xanh chưa một lần tiếp xúc nữ tử, phải làm sao đây, ông trời ơi. Mà khoan, kiểm tra thông tin cái đã" - Nam thanh niên mặc hắc bào, bối rối lên tiếng
"Cái gì, trâu bò như vậy Yêu Thú? Độ trung thành dĩ nhiên /, lại còn xinh đẹp như vậy. Có phải ta nói cái gì là nàng nghe cái đấy?!!" - Lát sau, thanh niên hắc bào lại tiếp tục tự thoại một mình
"Đúng vậy thưa Chủ Nhân" - Giọng nói nữ tử lại tiếp tục vang lên, có phần ngượng ngùng
"Hả, tại sao ngươi lại có thể câu thông với ta?" - Nam thanh niên khỏ hiểu, lên tiếng hỏi
"Bẩm Chủ nhân, vì khi rút thưởng, Hệ thống đã liên kết chúng ta là một, nên Chủ nhân nói gì, ta sẽ nghe cái đó" - Nữ tử đáp trả
Không khí trầm ngâm một chút, lát sau, nữ tử lại lên tiếng nói
"Chủ nhân, người có nhớ ta không?"
"Có, ta rất nhớ ngươi" - Nam tử dịu dàng đáp
"Ta... cũng rất nhớ chủ nhân" - Nữ tử trả lời, sau đó xà vào lòng nam thanh niên hắc bào, từng chút, từng chút một hưởng thụ cảm giác ôm ấp, yêu thương
"Chủ nhân, ngài có trở về không..?" - Ôm chặt vào nam tử hắc bào, nữ tử ngước mắt lên nhìn, một lúc sau nhẹ giọng hỏi
"Chủ nhân, sao ngài không trả lời, ngài đi đâu vậy"- Nữ tử mở mắt ra, nhìn thấy thân ảnh nam thanh tử hắc bào dần dần biết mất, hoảng loạn lên tiếng
VÙUUUUUUUUU
VÙUUUUUUUUUUUUUUUUU
Phút chốc, khung cảnh xung quanh sau đó liền bắt đầu sụp đổ, vỡ vụn, chỉ riêng nữ tử vẫn đang đứng yên tại đó, đôi mắt hờ hững nhìn mọi thứ xung quanh thay đổi.
Bên trong một đại diện rộng lớn, được đút kết bằng lam thủy tinh và tử thủy thủy tinh. Có một nhóm người đang tụ tập nhìn lên nam tử phía trên, bầu không khí căng thẳng
"Đan Thanh Tử tạm thời thay ta chưởng quản hết thảy mọi việc, ta mang Dạ Tuyết đi một lúc rồi trở lại"
"Dạ Tuyết, đến đây, cùng ta đến Thần Giới" - Nam tử hắc bào lại xuất hiện, lần này hắn nghiêng đầu nhìn sang một bên nhìn nữ tử bên cạnh, trầm giọng nói
"Vâng Thiên ca ca, chúng ta cùng đi" - Nữ tử hai mắt sáng rực, ngước mắt lên nhìn nam tử hắc bào liên tục gật đầu cười nói
VÙUUUUUUUUU
VÙUUUUUUUUUUUUUUU
Nhưng sau đó, không gian xung quanh lại tiếp tục sụp đổ, mọi thứ dần dần biến mất. Duy chỉ có nữ tử vẫn đứng lặng ở đó, nụ cười trên mặt nàng đông cứng lại, hai mắt đờ đẫn trở nên vô hồn, gục mặt xuống
...
Một khắc, hai khắc, một nén hương, hai nén hương, một ngày, hai ngày, ba ngày qua đi, nữ tử vẫn đứng lặng mình ở đó
UUUUUUUUUU
UUUUUUUUUUUU
TÁCH!
Một giọt nước mắt rơi xuống, hòa tan vào trong lòng đất bên dưới.
Ngay sau đó, khu vực mảnh đất bên dưới nữ tử đang đứng bắt đầu chuyển thành một mảnh màu xám đên, cây cỏ xung quanh héo rũ đi, mây đen khắp nơi kéo đến, tụ tập mịt mù trên bầu trời, khung cảnh thương hải tang điền
ẦMMMMMMMMMM
ẦMMMMMMMMMMMMMM
Từng tiếng sấm sét vang lên, càng lúc càng nhiều. Giữa khoảnh khắc đó, nữ tử đột nhiên mở miệng lẩm bẩm
"Tại sao, tại sao Thiên ca ca lại đi lâu như vậy"
"Thiên ca ca ghét Dạ Tuyết sao..?
".. Thiên ca ca..."
Dạ Tuyết tâm trí hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, năm qua đi, chưa một thời khắc nào mà nàng dừng suy nghĩ về Phá Thiên. năm trước khi mà Phá Thiên đột ngột biến mất, nàng liền tức tốc đến Thần Giới để tìm kiếm ca ca của mình. Nhưng Thần Giới rộng lớn, hơn , Đại Tinh Vực, còn Trung Tinh Vực, Tiểu Tinh Vực, thì hàng vạn, hàng tỷ. Nàng tìm kiếm, tìm kiếm cho đến khi không thể biết đi đâu để tìm, thì mới trở về lại Tiên Giới, được Đan Thanh Tử khuyên bảo mới từ bỏ dần ý định tìm kiếm Phá Thiên. Ngoan ngoãn cùng Đan Thanh Tử phát triển Tông môn, đợi ngày Phá Thiên trở về.
Nàng đợi năm, năm, năm, năm, năm, năm, năm, năm, nhưng Phá Thiên, vẫn không quay lại.
Giả dối
Tất cả, đều là giả dối
Nàng hận, hận thật sự
Hận năm qua, tại sao Phá Thiên chưa một lần trở về thăm nàng
Nàng hận
Hận tại sao thực lực mình yếu kém, không thể đủ sức đi tìm Phá Thiên
Nàng hận..
Uuuuuuuu
Uuuuuuuuuuu
ẦMMMMMMMM
ẦMMMMMMMMMMM
Khung cảnh xung quanh sau đó càng lúc càng hỗn loạn, sấm sét, mưa giông cuồn cuồn kéo tới, phảng phất như thiên địa sắp diệt vong
Một khắc sau, Dạ Tuyết hai mắt nhàn nhạt mở ra, con ngươi bên trong là một mảnh màu đen u tối, sâu thẳm, mang theo hơi thở của sự chết chóc và hủy diệt.
XOẸTTTTTTT
XOOOEEEEETTTTTT
Dạ Tuyết hai tay dang ra, điều động thiên địa linh khí xung quanh, sau đó vận chân khí truyền lên hai tay, tích tụ chuyển hóa thành một quả cầu năng lượng đỏ rực, nóng bức
"Giả dối, tất cả đều là giả dối"
"Aaaaaaaaaaaaa"
Ngay khi khoảnh khắc điên cuồng diễn ra, Dạ Tuyết hai mắt lơ đãng, nhìn về phía trước. Thì thấy một thân ảnh quen thuộc đang tiến đến, một nam tử thân mặc lam bào, đang đạp không hướng về phía nàng..
"Hahaha, giả dối, các ngươi lại lại lừa ta"
"Ngươi không phải là Phá Thiên ca ca"
"Ta, sẽ giết ngươi"
Gào thét xong, Dạ Tuyết khuôn mặt trở nên dữ tợn hơn, trên đầu xuất hiện thêm cái tai, mái tóc trắng dài xõa xuống, một thân y phục màu đỏ bay phất phới. Phía sau hiện lên cái đuôi cáo dài, khổng lồ, có ngũ thải quang sắc xung quanh.
Cửu Vĩ Yêu Hồ
[Trạng thái: Cuồng nộ]
Cấp độ: /
Cấp độ theo Tiên Giới: Thần Vương Cảnh Nhất Trọng
Chủng tộc: Yêu hồ
Đô trung thành: /
Giới tính: Nữ
"Chết đi"
Dạ Tuyết nói xong, hai tay ấn ra phía trước, tung thẳng quả cầu năng lượng màu đỏ thẳng về nam tử lam bào phía trước